Chương 41. Khó Khăn
Mới nói xong lời này, thấy Lý Hạng Bình lại muốn mở miệng, Vạn Nguyên Khải vội vàng nói tiếp:
"Bây giờ phụ thân phái ta tới bái phỏng chư vị, cũng là muốn hai bên kết minh, mượn nhờ quý tộc chi lực. . ."
Lý Hạng Bình thầm than một tiếng, nếu Vạn Nguyên Khải đã mở miệng, vậy hắn cũng từ bỏ ý nghĩ tiếp tục đào thêm chút tin tức, cười khổ nói:
"Không phải là không muốn, thực sự là không thể! Người của Lý gia ta mỏng manh, năm trước mới bước vào tu tiên chi môn, gia phụ tứ tử, đại ca mất sớm, tiểu đệ mặc dù tu vi cao nhưng cũng đã đi tới tiên tông tu hành, gia huynh và ta đều chỉ có một thân tu vi nông cạn còn không bằng ngươi, lấy cái gì để đi đối kháng với Cấp gia kia."
"Không phải còn có lệnh tôn sao!"
Mặt mũi Vạn Nguyên Khải tràn đầy chờ mong nhìn qua Lý Hạng Bình, tràn ngập mong đợi nói.
"Thực không dám giấu giếm, gia phụ bất quá cũng chỉ là một kẻ phàm nhân. . ."
"Không có khả năng! Một phàm nhân sao có thể sinh ra ba thai linh khiếu, gia phụ ta tu vi Ngọc Kinh Luân sinh trọn vẹn mười bảy hài tử mới có được một người là ta."
Mặt mũi Vạn Nguyên Khải lập tức tràn đầy thần sắc chất vấn, Lý Hạng Bình lập tức hoảng hốt, ý niệm trong lòng chớp động, cơ hồ không chần chờ thuận theo lời hắn nói cười khổ:
"Gia phụ trước kia động thủ với người khác, bị phế đi tu vi. . ."
Vạn Nguyên Khải lập tức biến sắc, có chút xấu hổ đáp:
"Là ta lỗ mãng rồi! Lệnh tôn chắc hẳn đã tu thành đại đạo chi cơ, là Nguyên Khải đường đột."
Nói xong ngơ ngác ngồi trở lại trên ghế, trong mắt tràn đầy ưu sầu.
Bên này Lý Hạng Bình cũng kinh hồn táng đảm, vừa rồi một tiếng của Vạn Nguyên Khải quả thực dọa khiến cho lưng hắn mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, suýt chút nữa không duy trì được thần sắc.
"Vốn dĩ tu sĩ nào tu vi càng cao, tỉ lệ sinh con có linh khiếu lại càng lớn, suýt chút nữa lọt chân ngựa vào chỗ không có ý nghĩa này!"
Nhìn thần sắc trầm thấp của Vạn Nguyên Khải, Lý Hạng Bình bình phục tâm cảnh một chút, mở miệng nói:
"Vậy cuối cùng Lý gia ta ở phía tây của Cổ Lê đạo này, Vạn huynh có biết tình trạng ra sao không?"
"Phía tây Cổ Lê đạo . . ."
Vạn Nguyên Khải lại ngẩn người, nhìn qua bản vẽ như có điều suy nghĩ, ngưng thần khắc họa lại hình dáng của suy nghĩ:
"Thế núi của Đại Lê Sơn nghiêng về phía tây, hướng tây Cổ Lê đạo hơn phân nửa dần dần tiến vào trong núi, một đoạn này từ trước đến nay chưa từng nghe nói có hương khói người nào, ngược lại nghe nói. . ."
"Nghe nói cái gì?"
Lý Hạng Bình liền vội vàng hỏi.
"Nghe gia phụ nói, tổ tông từng thăm dò qua về hướng tây, nói hướng tây như có Sơn Việt ẩn hiện."
"Sơn Việt?"
Đào tin tức từ chỗ Vạn Nguyên Khải đến mức không còn một mảnh, lúc này Lý Hạng Bình mới đưa tiễn Vạn Nguyên Khải mất mát thất vọng ra cửa, cẩn thận cất kỹ sơ đồ phác thảo trong tay, mang theo Lý Diệp Sinh quay trở về Lê Kính thôn.
May mắn mà có chư thôn mỗi năm liên tục không ngừng chuyển vận thuế ruộng khiến cho Lý gia có thể dành ra một canh trống cung cấp nuôi dưỡng thợ thủ công, những người này chủ yếu xây dựng tiểu viện phía sau núi, khi công trình đến hạn lỏng lẻo, Lê Kính thôn cũng phụ trách tu sửa.
Mà Lê Kính thôn trải qua tu sửa hơn nửa năm nay cũng đã thay đổi bộ dáng, bàn đá xanh dùng để rèn luyện bắt đầu ghép từng khối lại, kéo dài từ trước cửa Lý gia một mực lan tràn đến cửa thôn, làm tuyến đường chính chủ yếu nhất của Lê Kính thôn, đầu mối quyền lực then chốt sẽ khuếch tán lực ảnh hưởng đối với chư thôn.
Nhóm phú hộ bên trong thôn cũng bắt chước Lý gia dùng gạch xanh nhà ngói mà bắt đầu cải tạo nhà tranh gạch mộc, bọn người Liễu Lâm Phong không dám dùng gạch xanh mà dùng gạch trắng kém hơn một bậc , lại dùng bùn xám phác hoạ hốc tường, tuy nói không thể so với khe hở chói sáng đẹp mắt của gạch xanh lấp trắng, nhưng cũng được tính là khí phái.
Xa xa nhìn về phía vài mảnh quần thể kiến trúc phía sau thôn, gạch xanh ngói xám vây quanh tiểu viện của gia chủ, trong mưa gió phiêu miểu thế nhưng cũng có chút hương vị tiểu trấn Giang Nam.
Lý Hạng Bình quay trở lại trong viện liền thấy Lý Mộc Điền dẫn theo Lý Huyền Tuyên ngồi bên trong viện nghỉ ngơi, Lý Mộc Điền tinh thần phấn chấn, hành động lưu loát, trong tay bưng bát trà, bình chân như vại ngồi bên cạnh bàn, phảng phất giống như đã thoát khỏi nỗi thống khổ mất con vào mấy năm trước.
Bây giờ tuy Lý Mộc Điền không quản lý sự vụ, nhưng ai cũng không dám xem thường lão hán này, tuy nói Lý Mộc Điền chỉ là một phàm nhân, nhưng nỗi sợ của bọn người Lý Diệp Sinh đối với hắn vẫn vượt xa so với Lý Thông Nhai và Lý Hạng Bình.
"Tuyên Nhi!"
Lý Hạng Bình cười nhào tới ôm lấy Lý Huyền Tuyên, đứa nhỏ này đã đến tuổi đọc sách, Lý gia vẫn mời Hàn Văn Hứa làm thầy, Lý Huyền Tuyên thông minh lanh lợi, lão sư dạy dỗ cũng không uổng phí sức lực.
"Hôm nay ta và Tạ Văn đã đi tới bụi cỏ lau, hắn nói Diệp Sinh thúc khi còn bé đã thả con vịt ở chỗ kia!"
Lý Huyền Tuyên cười hì hì ôm lấy Lý Hạng Bình, tiếng nói vẫn còn vẻ non nớt.
Lý gia làm chủ kết thân cho Lý Diệp Sinh, Lý Tạ Văn chính là hài tử của Lý Diệp Sinh, mới hơn hai tuổi, mỗi ngày đều đi theo sau lưng Lý Huyền Tuyên chạy ngược chạy xuôi.
"Còn không phải sao."
Lý Diệp Sinh ở sau lưng mỉm cười trả lời.
"Gọi nhị ca trở về."
Lý Hạng Bình quay đầu cười phân phó một tiếng, nhìn Lý Diệp Sinh theo tiếng lui ra dần dần đi xa, lúc này mới nhìn về phía Lý Huyền Tuyên.
"Khi đó, Tam thúc ta ở một bên bắt cá, nhưng con cá kia rất mập, một thân vảy xanh trượt qua trượt lại."