Chương 40: Cầu viện

Chương 40: Cầu viện

Lý Hạng Bình lập tức lấy làm kinh hãi, thấy vẻ mặt tươi cười của Vạn Nguyên Khải, ý niệm trong lòng chuyển động, thầm nghĩ:

"Vạn gia này không khỏi quá mức nhiệt tình đi, vẫn phải đề phòng một chút."

Trên mặt vẫn giữ nụ cười như cũ, chắp tay về phía Vạn Nguyên Khải, lắc đầu liên tục nói:

"Lệnh tôn quá khách khí rồi! Nhưng cái này ta không thể thu được!"

Vạn Nguyên Khải lắc đầu, từ bên trong tay áo lấy ra một cái hộp nhỏ bằng gỗ thông, cái nắp rèn luyện sáng ngời vừa mở ra, bên trong lót lớp vải vóc lộ ra một quả màu xanh trắng.

Mặt ngoài quả này có một tầng chất sừng bóng loáng giống như vảy rắn, nhìn qua thanh bạch sáng sủa, dưới ánh mặt trời còn phản xạ hào quang, bề ngoài quả thực không tệ. Trên mặt Vạn Nguyên Khải lại là vẻ xấu hổ, thấp giọng nói:

"Vạn gia ta trong ngoài giao khốn, mỗi năm nhập không đủ xuất, viên Tùng Việt Quả này có ít chỗ tốt để tạo nên Thừa Minh Luân, chỉ là món đồ chơi nhỏ không đáng nhắc tới, mong Lý huynh ngàn vạn đừng từ chối, như vậy ta mới có thể trở về phục mệnh."

Thấy Lý Hạng Bình ngắm nghía quả kia, Vạn Nguyên Khải giật mình, vội vàng giải thích nói:

"Dùng tiểu đao cắt da, uống chất lỏng bên trong là được."

Lý Hạng Bình nhìn quả kia, trong đầu cũng đang không ngừng cân nhắc, trong lòng thầm nghĩ:

"Vạn gia trong ngoài giao khốn, cần gì phải nói cho ta? Chẳng phải là vô duyên vô cớ làm cho người ta ngấp nghé sao?"

"Thôi! Quản hắn chơi trò xiếc gì, trước tiên cứ xem tình huống một chút a!"

"Vậy ta cung kính không bằng tuân mệnh!"

Lý Hạng Bình cười ha ha một tiếng, ra hiệu Lý Diệp Sinh tiến lên trước tiếp nhận cái hộp kia, cẩn thận từng li từng tí nâng xuống dưới, lúc này mới chuyển một cái, nghiêm mặt nói:

"Lại có một chuyện muốn làm phiền Vạn huynh."

"Gọi ta là Nguyên Khải là được, thỉnh giảng!"

Vạn Nguyên Khải liền khoát tay nói.

"Lý gia ta chỉ vừa xuất hiện, đối với chư vị xung quanh lại hoàn toàn không biết gì cả, Vạn huynh thế nhưng có nguyện ý giải hoặc giúp ta?"

"Tất nhiên là có thể."

Vạn Nguyên Khải gật gật đầu, nhìn Lý Diệp Sinh lấy giấy bút, kéo ống tay áo vẽ lên trên giấy một đầu dây nhỏ, giải thích nói:

"Đây là Cổ Lê đạo."

Sau đó từ trung bộ Cổ Lê đạo vẽ một vòng tròn, viết lên một chữ “Lý”, Lý Hạng Bình gật gật đầu, cũng tiếp nhận một cây bút, điểm điểm chút mực nước, trên dưới chữ “Lý” vẽ một vòng tròn, viết Vọng Nguyệt Hồ và Đại Lê Sơn.

"Lý gia ta lưng tựa Đại Lê sơn, mặt hướng Vọng Nguyệt Hồ, Cổ Lê đạo vắt ngang qua."

Vạn Nguyên Khải gật đầu, vẽ lên một vòng nhỏ bên phải Lý gia, giải thích nói:

"Phía đông là Vạn gia ta."

Lại nâng bút vẽ lên một cái vòng tròn lớn trên đỉnh đầu Vạn gia, trịnh trọng mở miệng nói:

"Đây là Thang Kim Môn Cấp thị."

"Thang Kim Môn Cấp thị?"

Trong lòng Lý Hạng Bình lập tức run lên, hỏi ngược lại.

"Đúng vậy! Phía bắc Thang Kim Môn là Đại Từ Đích Tiên Tông, thực lực tương đương với Thanh Trì tông ta, Vọng Nguyệt Hồ rất lớn, xuyên qua giữa hồ đi về hướng bắc là sơn môn Thang Đao Sơn của Thang Kim Môn, cấp gia chính là thế lực bên dưới Thang Kim Môn này quản lí."

Nhìn về phía Vạn Nguyên Khải gật gật đầu, ra hiệu hắn nói tiếp, Lý Hạng Bình thầm cười khổ nói:

"Thật đúng là sợ cái gì sẽ gặp cái đó."

"Mười mấy năm qua Thang Kim Môn và Thanh Trì Tông không ngừng ma sát, hai tông mặc dù vẫn chưa khai chiến nhưng biên giới đã có hơn mười gia tộc phá diệt, mấy vạn phàm nhân trôi dạt khắp nơi, song phương đều đang thăm dò lẫn nhau mà thôi."

Thần sắc Vạn Nguyên Khải bất an, giống như là nói ra lo sợ bất an thật lâu trong lòng hắn.

"Cấp gia này cũng lũ lượt xuất kích, mạo phạm lãnh địa Vạn gia ta, chỉnh cho Vạn gia ta khổ không thể tả. Gia chủ Cấp gia kia là Cấp Đăng Tề, trước đây ít năm là một thân tu vi đã luyện khí, phụ thân ta bất quá cũng chỉ là Sơ Tấn Ngọc Kinh, không địch lại hắn."

"Mỗi lần linh thực nhà ta chín, người của Cấp gia kia lại bịt kín mạng che mặt, giả bộ như tán tu đến thôn ta cướp bóc. Chúng ta mấy năm qua đành phải co đầu rút cổ ở trên núi, mặc cho Cấp gia kia cướp bóc linh thực."

Nói đến đây, hốc mắt Vạn Nguyên Khải đã ửng đỏ, chăm chú nắm chặt nắm đấm.

Lý Hạng Bình nghe thấy lời này, đã đoán được ý đồ Vạn Nguyên Khải đến đây, thần sắc có chút khó coi, mở miệng nói:

"Lý gia ta thế nhỏ lực mỏng, chỉ sợ không giúp được cái gì."

Nhìn thần sắc bi phẫn của Vạn Nguyên Khải, Lý Hạng Bình liền vội vàng hỏi:

"Nhà họ Vạn từ trên xuống dưới có bao nhiêu tu tiên giả?"

Vạn Nguyên Khải lập tức trì trệ, chần chờ quan sát Lý Hạng Bình, cắn răng một cái mở miệng nói:

"Phụ thân là đỉnh phong Ngọc Kinh Luân, ta mới tu thành Thanh Nguyên Luân, bên trong nhà còn có hai tiểu bối vừa thành Huyền Cảnh Luân. Cấp gia kia ngoại trừ lão tặc đạt thành luyện khí, còn có hai vị Chu Hành Luân, một vị Thừa Minh Luân, về phần Huyền Cảnh Luân hẳn cũng có mấy vị, nhưng khác nhau là không đến cướp bóc."

Lý Hạng Bình nghe thấy lời này, hơi nghi hoặc một chút mà hỏi thăm:

"Từng có người trong tông nói với ta, bị địch nhân tấn công có thể dùng ngọc ấn cầu viện trong tông, lúc này trong tông sẽ phái Trúc Cơ tiên tu đến phá giải khẩn cấp của ngươi."

"Chúng ta làm sao có thể mời được đến Trúc Cơ chứ!"

Vạn Nguyên Khải đánh gãy lời nói cuả hắn kêu lên, nghiến răng nghiến lợi, hai quyền nắm chặt, một bộ dáng vẻ khổ đại cừu thâm.

"Chúng ta thôi động ngọc ấn, đợi tu sĩ luyện khí bên trong thành chạy đến ít nhất phải mất hai canh giờ, đến lúc đó thì cái gì cũng đã trễ rồi, linh thực mất sạch không nói, năm lần bảy lượt cầu viện còn vô duyên cớ vô đắc tội đến tu sĩ viện binh kia!"