Chương 35. Rắn Lớn
Nhìn bộ dáng dễ nói chuyện của Lý Thông Nhai, Liễu Nhu Huyến buông lỏng không ít, nghĩ nghĩ sau đó mở miệng nói:
"Thông Nhai ca."
Lý Thông Nhai gật gật đầu, đứng dậy lấy ra một viên mộc giản từ trên giá gỗ bên trong phòng, nhìn Liễu Nhu Huyến nói:
"Đây là pháp quyết Thai Tức cảnh, gọi là «Thanh Nguyên Dưỡng Luân Pháp», trước tiên ngươi ở trong viện đọc nó một lần, nhớ kỹ không được truyền ra ngoài."
"Vâng!"
Liễu Nhu Huyến ngạc nhiên đáp lại, hai tay cung kính tiếp nhận mộc giản kia, cẩn thận từng li từng tí ôm vào trong ngực.
"Mỗi ngày vào giờ Thìn và giờ Thân sẽ có người đưa cơm canh đến, nếu như có cần gì cũng có thể nói với người kia, gọi người đưa tới."
Lý Thông Nhai lấy ấm trà vừa rót trà vừa nói, rót đầy hai chén trà nhỏ sau đó tiếp tục nói:
"Ngày thường ta sẽ không thường xuyên ở trong viện này, nhưng giờ Thìn và giờ Thân sẽ đến xem xét Linh Vũ của linh điền này, nếu như ngươi tu hành có điều gì nghi vấn thì cứ việc nói."
Nhìn thấy Liễu Nhu Huyến liên tục gật đầu, Lý Thông Nhai cười cười, nhẹ giọng hỏi:
"Đồ dùng và quần áo trong nhà đã đưa tới chưa?"
"Đã đưa tới rồi."
Liễu Nhu Huyến đáp.
"Vậy ngươi thu xếp ở lại đông phòng đi, ngày thường khắc khổ tu luyện, chưa luyện thành Huyền Cảnh thì đừng đi ra ngoài, ngươi có từng đọc sách không?"
Lý Thông Nhai đột nhiên hỏi.
"Có đọc qua một ít, cũng biết một vài chữ."
"Vậy thì không cần ta dạy ngươi từng cái nữa, ngươi trước tiên đọc hiểu một lần, có nghi vấn thì lại hỏi ta."
Liễu Nhu Huyến luôn mồm đáp vâng, ôm mộc giản nhìn kỹ từng câu từng chữ.
Nhìn qua Liễu Nhu Huyến vùi đầu đọc Thanh Nguyên Dưỡng Luân Pháp kia, Lý Thông Nhai nhấp trà, câu được câu không mà suy nghĩ:
"Đứa nhỏ này tới Lê Kính thôn vẫn chưa quen cuộc sống nơi đây, lại bị vây ở bên trong viện này, mấy năm nay cũng không cần phải lo lắng công pháp bị tiết lộ ra ngoài."
Đang nghĩ ngợi lại nghe thấy một tiếng cười to, có người đẩy cửa tiến vào tiểu viện.
"Tam đệ, sao ngươi lại tới đây?"
Lý Thông Nhai có chút kinh ngạc mở miệng, nhìn thấy Lý Thu Dương đi theo sau lưng Lý Hạng Bình, một mặt thấp thỏm.
Lý Hạng Bình nói qua một lượt sự tình về linh căn, Lý Thông Nhai tất nhiên kinh dị không thôi, trong lòng để ý Lý Thu Dương thêm một chút, sau đó hai người liền hợp lại mang theo Lý Diệp Sinh cùng mấy tráng đinh trong thôn đi lên phía sau núi.
Thời tiết đã vào cuối thu, phía sau núi đìu hiu thưa thớt, lá rụng từng lớp, lũ dã thú được nuôi đến mức mập mạp bắt đầu chuẩn bị ẩn núp qua mùa đông.
Có sản vật phong phú, từng bụi cỏ lau sinh cơ bừng bừng, người của Lê Kính thôn từ trước đến nay không có chút hứng thú với khu vực phía sau núi, lương thực đầy đủ thì cần gì phải đi vào trong thâm sơn liều mạng với đám dã thú kia chứ?
Thế là một đám người Lê Kính thôn vẻn vẹn chỉ dựa vào vài miếng củi đốn phía sau núi, dùng một vài cây Kỷ Mộc hoặc Tuyết Tùng để nấu cơm, những cây gỗ thấp này sinh trưởng rất nhanh, lại dễ hái nhặt, chỉ có thời điểm xây phòng mới cần lên núi đốn củi.
Cho nên trên đường nhỏ lên phía sau núi mọc đầy khóm bụi, dây leo đầy đất, Lý Thu Dương lại không nhớ rõ con đường, mấy tên thôn đinh thì cầm đao bổ củi mở đường, Lý Hạng Bình và Lý Thông Nhai đi theo phía sau.
"Nhị ca, ta có chút nghi vấn."
Lý Hạng Bình lôi kéo tay Lý Thu Dương, quay đầu nhìn về phía Lý Thông Nhai.
"Làm sao?"
"Ngươi nói Tư Nguyên Bạch này vẽ chúng ta vào đường biên giới của hắn, ở ngoại giới này trước đây là thổ địa của nhà người khác, trước khi Lý gia chúng ta quật khởi, nhà kia chỉ cần phái một Thai Tức tới nơi đây, ai dám không tòng mệnh?"
“Vậy vì sao Lý gia ta ở chỗ này cày cấy hai trăm năm vậy mà lại không có một tu tiên giả nào nguyện ý đến đây? Chẳng lẽ thật sự là vì khinh thường những phàm nhân này?"
Lý Thông Nhai sờ lên cằm, vẻ mặt nghiêm túc mở miệng nói:
"Việc này ta cũng từng suy nghĩ qua, nghe ý tứ của Tư Nguyên Bạch kia thì nơi đây
mấy trăm năm trước vốn dĩ không có linh cơ, cho nên tư lương tu tiên hoàn toàn không có, cũng không có tu tiên giả nào nguyện ý lãng phí thời gian ở đây."
"Thứ hai, bên này là Đại Lê Sơn, thế núi kéo dài không dứt, trong núi có bao nhiêu yêu quái quỷ vật? Quận thành ở xa típ tắp kia lại dễ chịu hơn."
Lý Hạng Bình phụ họa gật đầu, sắc mặt có chút khó coi, trầm thấp mà nói với Lý Thông Nhai:
"Ca, còn có một loại khả năng càng hỏng bét hơn."
"Thanh Trì Tông này mặc dù nói rằng vô cùng cường đại, nhưng cũng chỉ mới chiếm cứ một phần tư Việt quốc, xung quanh chẳng lẽ không có cường địch hay sao? Sợ là sợ Lý gia ta ở ngay biên giới thế lực của Thanh Trì tông hắn!"
"Hai thôn tranh nước, tất nhiên không có người nào nguyện ý hướng sang hoa màu bên cạnh, chính là đạo lý này. Theo Hứa Văn Sơn nói, đi về phía nam chính là Ngô quốc không ngừng ma sát với Ngô Việt, quan hệ tiên tông phía sau chỉ sợ cũng không tốt đẹp gì!"
Trong lòng Lý Thông Nhai run lên, sắc mặt cũng có chút khó nhìn, mở miệng nói:
"Lại là sơ hở, ngày mai liền phái người cẩn thận tra xét rõ ràng xung quanh Cổ Lê đạo, trước tiên cần biết rõ tình cảnh của Lý gia ta mới là chuyện khẩn yếu."
"Chỉ hi vọng Lý gia ta không phải là hoa màu mà Thanh Trì tông tiện tay trồng sang bên cạnh."
Lý Hạng Bình cười khổ một tiếng, lại nghe thấy Lý Diệp Sinh và mấy thôn đinh đầu đầy mồ hôi phía trước kêu lên.
"Tiên sư! Rắn lớn a!"