Chương 34: Không Cần Khách Khí

Chương 34. Không Cần Khách Khí

Lý Thông Nhai lắc đầu, giải thích nói:

"Ta đọc trong Thanh Nguyên Dưỡng Luân Quyết kia, tu luyện thành pháp lực chỉ sợ là phù phiếm bất lực, lại thêm trong lúc vận chuyển pháp lực cũng có không ít vướng víu, luyện thành Huyền Cảnh sẽ cần khoảng ba năm."

"Đúng vậy, nếu Thanh Nguyên Dưỡng Luân Quyết kia thành tựu đã không bằng, tốc độ cũng không bằng, căn bản không cần phòng bị thứ gì, nhưng mọi thứ vẫn có thể lưu lại thủ đoạn."

"Phụ thân nói đúng."

Lý Thông Nhai gật đầu, nhẹ nhàng buông chén trà trong tay xuống, thấy Lý Mộc Điền xuất thần tựa như đang nhìn về phương xa, cười khổ chắp tay cáo lui.

Lý Mộc Điền một thân một mình lẳng lặng mà ngồi trong đình viện, nửa ngày sau mới nhẹ nhàng thở dài một hơi.

"Không đủ ngoan độc a. . ."

Hứa Văn Sơn cai quản hơn bốn tháng ở Lê Đạo khẩu, mấy người tiểu nhị đều đã an bài xong xuôi, nhóm thôn đinh đều bị chỉnh đốn đến mức ngoan ngoãn.

Hứa Văn Sơn hắn vốn xuất thân là quản lý đội xe, để hắn quản lý một thôn làng nho nhỏ tất nhiên không đáng kể, Lê Đạo khẩu chư họ hỗn tạp, mặc dù tình thế phức tạp nhưng mọi người cũng thiếu chế ước đại tộc, Hứa Văn Sơn dùng một tháng đã nắm giữ được từ trên xuống dưới trong làng.

Chỉ là Hứa Văn Sơn rảnh rỗi liền suy nghĩ làm thế nào mới có thể lập công trước mặt gia chủ, tốt nhất là che cái tên Trần Nhị Ngưu kia lại, chỉ vẻn vẹn ngồi trong thôn này tính toán sổ sách thu tô, thật sự là đánh giá thấp Hứa Văn Sơn hắn.

Buồn bực ngán ngẩm đảo bản đồ trong tay, Hứa Văn Sơn ngơ ngác xuất thần.

Nói đến Trần Nhị Ngưu này, giữa hai thôn ngày thường phân chia ruộng đồng và nguồn nước vốn vẫn không ngừng ma sát, Hứa Văn Sơn tất nhiên cũng vui vẻ đến đấu một trận với hắn, hiện tại thôn nhân Lê Xuyên khẩu nhắc đến Trần Nhị Ngưu Lê Đạo khẩu hắn có khi còn nghiến răng nghiến lợi, hận không thể cho hắn một quyền.

"Có địch nhân mới thấy được lợi ích của Hứa Văn Sơn ta a!"

Hắn đắc ý nghĩ.

Còn nữa, thời điểm Hứa Văn Sơn hắn quản lý thương đội từ trước đến nay đều không thích người phía dưới giao hảo quá mức, cũng nên châm ngòi một chút mâu thuẫn.

Nếu nói Lý gia không có vài con mắt ở trong làng quan sát thì Hứa Văn Sơn hắn căn bản sẽ không tin, suy bụng ta ra bụng người, hắn đương nhiên muốn đấu với Trần Nhị Ngưu kia để cho gia chủ xem cho vui vẻ.

"Ta đã thắng Trần Nhị Ngưu kia nhiều lần lắm."

Hắn tự nhủ, tâm tư lần nữa trở lại trên bản đồ bày biện trước mắt, nhìn qua Cổ Lê đạo xiêu xiêu vẹo vẹo trên bản đồ, trong lòng đột nhiên khẽ động.

"Ta tại sao lại không làm nghề cũ chứ?"

Hắn vỗ đùi, ngạc nhiên nghĩ đến:

"Chư thôn vây bên trong Cổ Lê đạo này, thương phẩm không được lưu thông, mỗi nhà canh tác dệt áo, tự cấp tự túc. Hứa Văn Sơn ta làm ăn hơn hai mươi năm trên đường, vậy sao đến khi tới con đường này lại không làm được chứ?"

"Gia chủ tu tiên đạo, những hàng hóa thế gian này có cũng được mà không có cũng không sao, không bằng đả thông đường núi, bán hết những lương thực tơ dệt này đi, có lẽ có thể đổi về một ít ngọc thạch linh vật, đây mới là thứ có thể dùng."

Nghĩ đến điểm này, Hứa Văn Sơn thật sự là không ngồi yên được, gọi thêm mấy tiểu nhị cùng nhau chạy nạn tới đây bàn bạc việc này với bọn họ, mấy người lập tức vỗ tay khen hay.

"Ta phải đi tìm gia chủ để bàn chuyện này."

Hứa Văn Sơn cười ha ha, mang theo bọn tiểu nhị đi ra cửa.

"Quả?"

Lý Hạng Bình ngẩng đầu, nghi hoặc nhìn qua Lý Thu Dương đang ngồi xếp bằng.

"Là. . ."

Lý Thu Dương có vẻ hơi lo sợ bất an, hai tay chăm chú nắm vuốt góc áo, tự mình tu luyện vài đêm đã ngưng tụ một sợi linh khí Thai Tức, phát hiện tốc độ của mình so với trong quyển pháp không khớp, sợ tu luyện có sai sót liền vội vàng cầm pháp môn kia đi hỏi Lý Hạng Bình.

Lý Hạng Bình nghe xong tốc độ tu luyện của Lý Thu Dương, bị dọa đến mức phải lấy Thanh Nguyên Dưỡng Luân Pháp kia ra xem đi xem lại, cẩn thận suy nghĩ mấy lần.

Thời gian trôi qua trọn vẹn công phu một chén trà, lúc này Lý Hạng Bình mới ngẩng đầu, hỏi thăm nàng có từng gặp sự tình gì kỳ quái mà trước nay chưa từng thấy qua hay không.

Cẩn thận nghĩ nghĩ, Lý Thu Dương đột nhiên nhớ lại một chuyện, vội vàng trả lời:

"Mấy năm trước, mấy người bọn hắn cứng rắn muốn so can đảm, ước định bò lên phía sau núi, cuối cùng cũng chỉ có một mình ta lên núi, trên đường không thấy đồng bạn, bất tri bất giác lại lạc đường."

"Ta cứ đi tới đi tới, trông thấy một gốc cây nhỏ màu xanh biếc, cấp trên treo sáu bảy qủa rừng đỏ rực, quả kia có màu đỏ rực rỡ, nhìn qua cực kỳ ngon miệng."

"Ta thực sự không nhịn được, bị ma xui quỷ khiến mà hái một quả ăn, mơ mơ màng màng đi xuống núi, sau khi trở về liền ngủ liền ba ngày, gấp đến độ phụ thân tìm rất nhiều người đến xem."

Nghe Lý Thu Dương kể xong, Lý Hạng Bình không biết phải nói gì thêm, vỗ vỗ bả vai Lý Thu Dương, mở miệng nói:

"Bây giờ nhìn lại, chỉ cần khoảng một năm ngươi sẽ có thể ngưng tụ Huyền Cảnh Luân."

Thấy mặt mũi Lý Thu Dương tràn đầy vẻ ước ao, Lý Hạng Bình tiếp tục nói:

"Nhưng vẫn còn có chuyện khẩn yếu hơn."

Lý Thu Dương lập tức sững sờ, ngẩng đầu nhìn về phía Lý Hạng Bình.

"Đưa chúng ta lên núi, đi tìm linh căn kia."

Lý Thông Nhai trở về bên trong tiểu viện Lê Kính, vừa vượt qua thềm đá trước cửa liền nhìn thấy Liễu Nhu Huyến đang ngồi ngoan ngoãn bên trong viện, hai tay chống lên cằm, ngơ ngác đếm quả mầm chơi trong linh điền.

Thấy Lý Thông Nhai từ ngoài cửa đi vào, Liễu Nhu Huyến vụt đứng lên từ băng ghế đá, buông thõng lông mày nhìn qua Lý Thông Nhai, nhút nhát mở miệng nói:

"Tiên sư."

"Không cần khách khí như thế."

Lý Thông Nhai khoát khoát tay, ánh mắt cấp tốc lướt qua trên mặt mày mỹ lệ của Liễu Nhu Huyến, cười nói:

"Ta cũng chỉ lớn hơn ngươi sáu bảy tuổi, gọi ta là Thông Nhai là được."