Chương 21. Nạn Dân Tới
"Làm sao có thể. . ."
Lý Trường Hồ suy tính mấy giây, phất phất tay, cất bước đi ra ngoài cửa, mở miệng nói:
"Phụ thân sớm đã đi ngủ rồi, không cần làm phiền tới hắn, gọi Điền thúc và Nhâm thúc, chúng ta đi xem một chút."
Đợi đến khi Lý Trường Hồ đi đến cửa thôn, chưởng quầy phú hộ Liễu gia Liễu Lâm Phong và một nhà khác của Lê Kính thôn đã ngậm điếu thuốc còn bốc khói chờ ở cửa thôn, thấy Lý Trường Hồ, hắn mở miệng cười nói:
"Trường Hồ tới."
"Đại cữu."
Lý Trường Hồ cũng gật gật đầu, Liễu Lâm Phong là thân ca ca của mẫu thân Liễu Lâm Vân của hắn, năm đó Lý Mộc Điền giết nhà phú hộ Nguyên gia lấy được chút ruộng đồng, phụ thân Liễu Lâm Phong liền chọn trúng người trẻ tuổi này, mặc kệ mọi người bài xích vẫn gả Liễu Lâm Vân qua, cùng Lý gia kết thân.
Lý Trường Hồ và Liễu Lâm Phong mang theo người hô hào ba lần trong đám nạn dân, cuối cùng đám nạn dân cũng đẩy ra một người trung niên, người này mặc dù mặt mũi đen nhánh, quần áo tả tơi, nhưng trong lúc giơ tay nhấc chân vẫn có chút khí độ.
Người trung niên này chắp taythi lễ một cái, cười khổ nhìn qua hai người nói:
"Bỉ nhân vốn là người chủ sự thương đội trên Hạ Lê đạo kia, Ngô quốc ở phía nam xây dựng Hạ thành, toàn bộ Hạ Lê đạo rút đao binh nổi lên bốn phía, gà chó không yên, chúng ta trên đường không may gặp phải kiếp nạn, xen lẫn trong đám nạn dân chạy trốn tới đây, bỉ nhân bất tài, chịu sự tiến cử thay đám người nói chuyện, mong rằng hai vị có thể thu lưu chúng ta."
"Đoạn Cổ Lê đạo này lâu ngày không tu sửa, dã thú hoành hành, các ngươi cứ như vậy mà đến đây?"
Liễu Lâm Phong nghi hoặc hỏi thăm.
"Tất nhiên là đã chết không ít người, các hài tử của lão nhân đều đã chết sạch."
Người trung niên kia cười khổ nói.
Hai người phú hộ nghe được lai lịch của đối phương, Từ lão hán đứng trong đám người đang dùng một tay nhấc đám cỏ đứng bên đường, một tay cầm cuốc, híp mắt đánh giá một vòng đám nạn dân.
Hắn ở ngay cửa thôn, chuẩn bị đi ngủ liền bị đám nạn dân nhao nhao đánh thức, nghe nói
Lý Trường Hồ cũng muốn đến đây, Từ lão hán vội vàng mừng rỡ khấp khởi lấy đám cỏ dế mèn mấy ngày trước vừa thu hoạch được chuẩn bị mang đến cho hài tử chưa ra đời trong bụng Nhâm thị kia.
Hiện tại hắn bị một thanh niên đứng trong đám nạn dân hấp dẫn chú ý, thanh niên này mặc áo vải rách, bên hông quấn da thú cuộn lại, con mắt giống như mang theo hỏa diễm sáng rực nhìn chằm chằm vào Lý Trường Hồ và Liễu Lâm Phong.
"Con ngươi của người này cực kỳ quen thuộc."
Từ lão hán sờ lên sợi râu tái nhợt, vẫn không nhớ ra được đã từng gặp qua ở nơi nào.
"Mọi người nghe ta nói!"
Liễu Lâm Phong cố gắng sắp xếp an bài nạn dân, tiến lên một bước, mở miệng hô:
"Ta chính là tộc trưởng Liễu gia trong thôn, Lê Kính thôn còn có một lượng lớn ruộng hoang có thể khai khẩn, nếu như chư vị nguyện ý, Liễu gia ta có thể cung cấp cho mọi người lương thực và khí cụ năm nay, địa phương khai khẩn tính là Liễu gia ta thuê mọi người, chỉ lấy ba thành tiền thuê đất."
Lý Trường Hồ làm vãn bối, đứng ở phía sau cách Liễu Lâm Phong nửa bước, cũng cam kết:
"Lý gia ta cũng vậy."
Thanh niên ở trong đám nạn dân kia nghe thấy lời này, đột nhiên quay đầu nhìn chằm chặp Lý Trường Hồ, cặp mắt kia giống như mang theo hỏa diễm sáng rực nhìn chằm chằm mấy giây, lại nhanh chóng thỏa mãn gục đầu xuống.
Từ lão hán ở bên này phí sức chín trâu hai hổ lúc này mới chen được lên trước đám người, tinh tế đánh giá các nạn dân, làm thế nào cũng không nhìn thấy thanh niên kia nữa.
Quay đầu nhìn lại, thanh niên kia đã bị nạn dân đẩy vào một chỗ tối dựa vào thân cây phía trước, đứng cách Lý Trường Hồ và Liễu Lâm Phong chỉ khoảng mấy người.
Hai người trung niên khom người đứng bên cạnh nhìn hắn một chút, trong lòng ngạc nhiên nói:
"Con ngươi cực kỳ sắc bén, trong nạn dân sao còn có nhân vật bực này? Cùng ăn cùng ở trọn vẹn ba tháng, ta thế mà chưa từng gặp qua người này."
"Các ngươi có thể ở trong Lê Kính thôn nhậu nhẹt, kết hôn sinh con, duy nhất chỉ không được trộm cướp, không được gian dâm. . ."
Liễu Lâm Phong cảnh cáo đám người, bất an trong lòng Từ lão hán lại càng ngày càng mãnh liệt, mắt hắn nhìn thấy thanh niên kia phi thân bước ra, quỳ rạp xuống trước mặt Liễu Lâm Phong, nghẹn ngào khóc ồ lên.
"Cả nhà tiểu nhân không may gặp phải đao binh, vẻn vẹn chỉ có một mình tiểu nhân trốn được, bôn ba ngàn dặm mới gặp được hai vị đại nhân thu lưu, tiểu nhân vô cùng cảm kích! Nào dám ở đây làm những sự tình vô sỉ kia!"
Hắn khóc đến mức thực sự thương tâm, các nạn dân sau lưng cũng bị khơi gợi lên chuyện thương tâm, nhao nhao gào khóc lớn lên, trong chốc lát tiếng khóc vang lên khắp nơi trên đất, Liễu Lâm Phong cũng không nhịn được mà bắt đầu động dung.
Từ lão hán lại nhìn qua thanh niên đang quỳ xuống đất lộ ra mắt cá chân, vết sẹo giao thoa chân trái dưới ống quần rách rưới duỗi ra, trên khớp nối chỗ mắt cá chân rải rác mấy nốt ruồi đen.
Một cỗ cảm giác quen thuộc vô cùng sống động hiển hiện bên trong đầu óc, hắn giống như uống say mà đỏ mặt, cảnh giác nhìn chằm chằm thanh niên.
Lý Trường Hồ ở sau lưng lại sớm không chịu nổi, hắn thương hại nhìn thanh niên quỳ trên mặt đất, bước tới trước nửa trước, cúi người muốn đỡ hắn.
Trong đầu Từ lão hán ầm ầm nổ vang, trước mắt trống rỗng, phảng phất chỉ một thoáng liền trở lại buổi chiều hơn hai mươi năm trước kia.
Lão Từ hắn còn là người làm thuê cho Nguyên gia, ruộng lúa vàng óng chập trùng trong gió thu, người phụ nữ kia ôm hài tử đến Điền Thượng, hắn khom người nói lời may mắn lấy lòng nói:
"Nhìn nốt ruồi trên chân hài tử này, nhất định là người có thể làm nên đại sự!"
"Chờ đã! !"
Từ lão hán dùng sức duỗi thẳng cái eo đã cung kính hơn hai mươi năm, ngửa đầu trừng mắt phẫn nộ quát.
"Chờ đã!"
Lại nghe thấy cách đó không xa đồng thời có một thanh âm phát ra, cùng hắn trăm miệng một lời.
Thì ra là người trung niên mà đám nạn dân đã đề cử ra đang một mặt kinh nghi nhìn qua gương mặt thanh niên, mở miệng ngăn cản nói.
Lời của hai người còn chưa dứt, thanh niên kia đã đột nhiên ngẩng đầu, Lý Trường Hồ xử trí không kịp đề phòng đối diện với đôi tròng mắt kia.
Cặp mắt hung tàn sắc bén, phảng phất giống như con ngươi của dã thú.