Chương 20. Cố Gắng
Lý Trường Hồ đã nhanh chóng thoát khỏi cảm xúc thương cảm, nghiêm mặt nói:
"Gia phụ mấy ngày trước còn dặn dò ta chiếu cố đến ruộng của Từ lão, nếu không ta cũng cũng không ở đây a."
Từ lão hán đã thành tinh, sao có thể không biết Lý Trường Hồ đang nói tốt cho Lý Mộc Điền, cười một tiếng chắp tay với Lý Trường Hồ, cười nói:
"Thay ta cảm tạ gia chủ! Tình nghĩa này một nhà Từ bá xin khắc ghi."
"Ài, sao phải nói là nhờ ơn chứ, đây là chuyện phải làm!"
Lý Trường Hồ khoát khoát tay.
Hai người đứng bên ruộng trò chuyện, Lý Hạng Bình lại mang theo bao vải đến bụi cỏ lau ở một bên, yên lặng ngồi bên bờ chờ Lý Diệp Sinh.
Lý Diệp Sinh đang vạch đầu ngón tay nhẩm đếm, tự nhủ:
"Ngày hôm trước đi tới chỗ Tam bá, ngày hôm trước nữa đi chỗ Đại bá, hôm qua Tứ bá còn đuổi ta ra ngoài, hôm nay chỉ có thể nấu chút rau dại bắt chút tôm nấu canh uống chút thôi."
Hắn nhìn qua bụi cỏ lau trước mắt chập trùng theo gió, đây là nơi chôn nhau cắt rốn, nếu không phải có bụi cỏ lau này, Lý Diệp Sinh hắn sớm không biết đã chết ở góc nào rồi.
"Còn có một nhà Đại bá nữa."
Hắn lặng lẽ nghĩ, lại trông thấy trong bụi cỏ lau có bóng người chui ra.
"Hạng Bình ca!"
Lý Diệp Sinh ngạc nhiên đứng lên, từ khi nhà xây cao viện, Lý Hạng Bình liền không còn qua lại thường xuyên nữa, nghe nói suốt ngày ở trong viện đọc sách, Lý Diệp Sinh chỉ có lúc tới nhà gia chủ ăn cơm mới có thể gặp hắn.
"Tới tới tới."
Lý Hạng Bình cười lấy ra một cái bánh bao trắng không nhân từ trong túi đưa cho hắn, Lý Diệp Sinh vội vàng tiếp nhận, ăn như hổ đói, hàm hồ nói:
"Ca đối với ta tốt nhất!"
"Ha ha ha ha ha."
Lý Hạng Bình và Lý Diệp Sinh gần nhau nhất, khi còn bé cũng vụng trộm lấy đồ trong nhà cho Lý Diệp Sinh ăn, Lý Mộc Điền cũng mở một con mắt nhắm một con mắt, Lý Hạng Bình quả thật đúng là mang theo cho hắn không ít thứ.
"Đến đây."
Thần sắc Lý Hạng Bình có chút phức tạp, đưa bao vải tới trong tay Lý Diệp Sinh, mở miệng nói:
"Những thứ này là tài liệu vỡ lòng của ta, bình thường lúc ngươi thả vịt chăn trâu có thể đọc nhiều một chút."
"Tạ ơn ca!"
Lý Diệp Sinh cảm động không thôi, chạy đến bên sông rửa tay sạch sẽ, lúc này mới cẩn thận từng li từng tí cất kỹ bao vải.
"Mấy ngày nữa ta sẽ đi xin cha, để hắn và tiên sinh nói chuyện một chút, ngày thường ngươi không có chuyện gì làm thì đi vào trong đọc sách, có chỗ nào không hiểu cũng có thể hỏi chúng ta."
"Cái này làm sao được chứ!"
Lý Diệp Sinh vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, nhưng lại trì hoãn, trong lòng là bất an, lại có cả chờ mong, liền khoát tay nói.
"Nghe nói đọc sách cũng cần bỏ tiền, ca ca ta sẽ không cho ta tiền."
Lý Hạng Bình lại đánh giá hắn một vòng, lạnh nhạt nói:
"Giữa chúng ta không cần làm trò này, ta đi xin cha chính là thay ngươi trả."
"Cái này. . ."
Lý Diệp Sinh còn muốn nói gì đó, nhìn qua biểu lộ lạnh nhạt của Lý Hạng Bình liền dâng lên một cỗ kính sợ không biết tên, trong lòng thầm nghĩ:
"Hạng Bình ca thật giống Đại bá a!"
Lý Hạng Bình lại không biết suy nghĩ trong lòng Lý Diệp Sinh, vỗ vỗ bờ vai của hắn, dặn dò mấy chuyện đọc sách làm việc, sau đó liền đi về nhà.
Chương 15: Nạn dân
Lục Giang Tiên đã quen thuộc mấy tháng rồi, triệt để hấp thu lực lượng của ngọc thạch, cũng sớm đã có thể thi triển tiểu quyết huyễn thuật được ghi chép bên trong «Thái Âm Thổ Nạp Dưỡng Luân Kinh» để câu thông với người của Lý gia.
Nhưng hắn nghĩ thời cơ vẫn chưa thành thục, từ đầu đến cuối vẫn chưa thể hiện thần trí mà chỉ giống như vật chết yên tĩnh nằm trong từ đường.
Rốt cuộc người của Lý gia cũng không tính là ngu xuẩn, có lẽ vị cách của tấm kính này cực kỳ cao, nhưng Lục Giang Tiên hắn thật ra cũng chỉ là một tiểu Bạch tu tiên mà thôi.
Lúc này nếu như mở miệng chẳng những phải tạo ra được một cái thân thế mà còn phải trả
lời những nghi hoặc của Lý gia kia, vô duyên vô cớ lại có thêm một đống sơ hở.
Cũng may bây giờ thần thức của hắn đã bao phủ ở phạm vi toàn bộ Lý gia, ngày bình thường ngủ nhiều một chút, lúc tỉnh lại coi như xem một vở kịch nhiều tập, cũng có chút hài lòng.
Chỉ có ngẫu nhiên trên không Cổ Lê đạo sẽ bay qua một chút khí tức làm cho Lục Giang Tiên bừng tỉnh, khiến trong lòng hắn run lên, cảm thụ được những khí tức hoặc bàng bạc hoặc nhẹ nhàng linh động kia, yên lặng co thần trí của mình lại thành một đoàn.
Tuy nói Lý gia tự bổ não coi Lục Giang Tiên thành cái gì mà Tiên Khí Pháp Giám, nhưng lực chiến đấu của hắn vẫn chỉ có cơ sở là Thừa Minh, đỉnh thiên Thanh Nguyên. So sánh giữa mình với những khí tức bàng bạc khiến cho Lục Giang Tiên dù co lại trong kính cũng bất tri bất giác như có gai ở sau lưng kia, hắn vẫn cảm thấy chính mình phải cẩn thận một chút, trận trọng cũng có thể sống được tám mươi một trăm năm nữa.
"Chỉ là, vì sao trên Cổ Lê đạo lại có nạn dân đến đây. . ."
Hắn nghi hoặc nói một mình.
Lý Trường Hồ mang theo một đám thôn dân giơ cao bó đuốc, giơ công cụ cào cỏ hạng nhất, đứng ở cửa thôn cùng với một đám nạn dân quần áo tả tơi mà giằng co.
Mấy ngày mới chuẩn bị xong hôn sự của Hạng Bình và Điền Vân, Lý Trường Hồ rút ra một chút thời gian để tu luyện, lại thấy một người hầu của Lý gia vội vội vàng vàng đến báo, nói là có một bầy nạn dân tới trước cửa thôn.
"Nạn dân?"
Lần gần nhất Lý Trường Hồ gặp nạn dân cũng là hơn ba năm trước, là một đám người họ Trần di cư từ núi My Chỉ. Mấy năm nay khí hậu tốt, sông Mi Xích lại dưỡng người tốt, trên dưới lưu vực chưa chắc có thể thấy được người nào sống mà không chịu dời đi.
"Bọn hắn tự xưng là từ dưới Cổ Lê đạo đi lên."
Gã người làm thuê gặp được Lý Trường Hồ phảng phất như tìm được khúc gỗ cứu nạn, cung kính hồi đáp.