Chương 4: Khách của ta, ai dám đụng tới.

Sắc trời từ từ hửng sáng. Từ phía đông, ánh nắng ban mai bắt đầu chiếu rọi lên vạn vật. Ánh nắng len qua cửa sổ một căn phòng trúc, chiếu lên mặt nam tử đang ngủ say trên giường. Nam tử đó khẽ giật giật mi mắt vài cái, sau đó khó nhọc mở mắt ra. Hắn đảo mắt một lượt quanh căn phòng, cũng khá đơn giản, không có gì đặc biệt. Tất cả đồ dùng trong phòng đều được làm từ trúc, có lẽ chủ nhân nơi này rất thích trúc.

Nam tử đó dường như nhớ ra điều gì, lập tức đưa tay sờ lên mặt. Thấy chiếc mặt nạ vẫn còn trên mặt, hắn mới thở phào nhẹ nhõm. Nếu để người chưa biết địch ta nhìn thấy mặt thì đó sẽ là mối nguy lớn với Tề Hạo hắn.

Tề Hạo gượng ngồi dậy nhưng lại động đến vết thương trên người khiến hắn ngã ra giường. Xem ra lần này hắn bị thương không nhẹ. Đúng lúc này tiếng đẩy cửa vang lên, một cô nương khoảng mười bốn, mười lăm tuổi bước vào. Cô nương nhìn thấy hắn đã tỉnh, ngây người một lúc liền cất tiếng nói.

“Công tử đã tỉnh rồi sao? Công tử bị thương rất nặng, hiện tại không thể ngồi dậy được đâu, để ta lấy cho công tử chút nước.”

Nói rồi cô nương đó nhanh chóng đi tới bàn, rót một chén nước tới, rất cẩn thận cho Tề Hạo uống.

Sau khi uống nước, Tề Hạo cảm thấy khỏe hơn đôi chút, liền cất tiếng hỏi.

“Dám hỏi cô nương tên gì? Là cô đã cứu ta sao?”

“Ta tên Xảo Nhi” cô nương đó khẽ mỉm cười “Là Thánh Cô đã cứu ngươi. Ta chỉ là nô tì hầu hạ bên cạnh Thánh Cô thôi. Người không yên tâm về thương thế của công tử nên phân phó ta đến chăm sóc.”

“Vậy đây là nơi nào?”

“Nơi này là Tuyệt Tình Cốc. Nơi công tử đang ở đây gọi là Trúc hiên.”

Tề Hạo càng nghe càng thấy mờ mịt. Tuyệt Tình Cốc. Tề Hạo hắn lăn lộn trong giang hồ bao nhiêu năm, cũng chưa từng nghe nơi nào có tên như thế. Ngay cả vị Thánh Cô kia hắn cũng chưa từng nghe qua. Mật báo của Vô Ảnh Các trải rộng khắp nơi, có nơi nào mà hắn không biết tới. Xem ra chủ nhân của nơi này chắc hẳn muốn ẩn cư, không màng thế sự, hoặc là đang trốn tránh điều gì đó nên mới che dấu nơi này kỹ như vậy.

“Công tử.” Xảo Nhi lại lên tiếng. “Công tử cứ nằm đây nghỉ ngơi, ta đi thông báo cho Thánh Cô là người đã tỉnh rồi sẽ quay lại ngay.”

“Đa tạ Xảo Nhi cô nương.”

Xảo Nhi chỉ khẽ mỉm cười rồi quay người bước ra ngoài, trước khi đi không quên khép cửa lại. Cánh cửa vừa khép, đôi mắt của Tề Hạo liền nheo lại, ánh mắt toát lên vẻ âm trầm. Hắn có thể khẳng định, Xảo nhi biết võ công, hơn nữa võ công của nàng ta không phải tầm thường, thậm chí có thể so sánh với võ lâm cao thủ. Chỉ là một nô tì mà đã có võ công như vậy, chắc hẳn người được gọi là Thánh Cô kia chỉ hơn không kém. Hắn cũng rất tò mò, người được gọi là Thánh Cô kia là người như thế nào.

.....................

Thời gian cứ thế trôi qua, chẳng mấy chốc Tề Hạo ở Tuyệt Tình Cốc đã gần nửa tháng. Trong thời gian này vẫn là vị cô nương tên Xảo Nhi kia chăm sóc hắn, nhưng vẫn không thấy vị Thánh Cô kia xuất hiện. Vết thương trên người hắn đã gần như khỏi hẳn. Sau khi hắn tỉnh lại vài ngày, Vô Ảnh cũng tìm tới, quả nhiên không hổ danh là người của Vô Ảnh Các. Nửa tháng này Xảo Nhi chăm sóc hắn rất chu đáo, cũng kể cho hắn rất nhiều việc linh tinh xảy ra mỗi ngày trong cốc. Qua đó hắn biết thêm không ít về nơi này. Thì ra, những người ở Tuyệt tình Cốc này đến từ khắp mọi nơi. Phàm là những người không còn nơi nào để đi đều có thể đến đây tá túc, không phân biệt sang hèn, địa vị. Nhưng nơi đây lại có một quy tắc, phàm là những người ở đây nếu muốn rời đi đều phải lập lời thề, tuyệt đối không nói cho bất cứ ai về nơi này. Chính vì vậy không có bất kỳ người nào biết trên thế gian có tồn tại một nơi như thế này.

Khi Xảo Nhi nhắc đến vị Thánh Cô kia thì ánh mắt luôn tỏa sáng lấp lánh, lời nói toát ra sự tôn kính vô cùng, có thể thấy người được gọi là Thánh Cô kia rất được những người ở đây kính trọng.

Giữa trưa, Xảo Nhi đem cơm tới cho Tề Hạo, vẻ mặt ưu tư hơn ngày thường rất nhiều. Nàng ta nhanh chóng lấy thức ăn trong giỏ tre bày lên bàn. Bình thường nàng ta sẽ vừa bày thức ăn, vừa nói cho Tề Hạo nghe những việc linh tinh xảy ra trong cốc, nhưng hôm nay lại hoàn toàn im lặng.

“Xảo Nhi cô nương.” Tề Hạo lên tiếng gọi.

“Tề công tử, có việc gì sao?”

“Không có gì, ta thấy sắc mặt cô không tốt, có chỗ nào không khỏe sao?”

“Ta không sao, đa tạ công tử quan tâm.”

Tề Hạo đứng dậy bước tới chiếc bàn trúc đặt giữa phòng, cầm đũa lên bắt đầu ăn cơm. Chắc chắn đã có việc gì đó xảy ra, hơn nữa việc này chắc chắn có liên quan tới hắn. Làm sao hắn có thể chắc chắn như vậy ư? Nếu không liên quan tới hắn, tại sao từ lúc tới đây đến giờ, Xảo Nhi cứ lén liếc nhìn hắn, ánh mắt vô cùng phức tạp.

Tề Hạo thong thả ăn cơm, cả hai đều im lặng, chỉ còn tiếng bát đũa vang lên lách cách. Đến lúc Xảo Nhi thu dọn bát đũa, hắn mới lên tiếng.

“Xảo Nhi cô nương, nếu có việc gì liên quan đến tại hạ, mời cô nương cứ nói, đừng ngại.”

Xảo Nhi đang thu dọn bát đũa, nghe Tề Hạo lên tiếng liền ngừng tay, đắn đo một lúc lại tiếp tục công việc đang làm.

Đến tận khi đã dọn xong, Xảo Nhi vẫn không lên tiếng. Đến khi ra tới cửa, lại ngập ngừng không đi. Sau cùng nàng ta vẫn quyết định quay vào phòng.

“Tề công tử.”

Tề Hạo nghe nàng ta gọi liền ngẩng đầu lên, thấy Xảo nhi vẫn đang lưỡng lự liền lên tiếng.

“Xảo nhi cô nương, có việc gì xin cứ nói.”

“Tề công tử, việc này…việc này thật sự rất khó nói.”

“Thánh Cô à, sao người lại bắt ta đi làm cái việc khó khăn này chứ…” (phía sau lược bớt ba ngàn chữ than thở.)

Lẩm bẩm một lúc, Xảo Nhi hít một hơi, phát huy hết độ dày da mặt, lên tiếng.

“Tề công tử, trước lúc ta mang cơm tới, Thánh Cô có dặn ta chuyển lời lại cho công tử.”

Sau đó Xảo Nhi liền thẳng lưng, ưỡn ngực, dõng dạc lên tiếng.

“Tề công tử, tình hình kinh tế hiện nay trong nhà ta không khả quan cho lắm. Bình thường nuôi mấy miệng ăn trong nhà đã khó khăn lắm rồi, bây giờ phải nuôi thêm công tử nữa quả có chút không ổn. Nay thương thế của công tử đã khá hơn, vậy công tử có dự định sẽ thanh toán phí ăn ở, thuốc men cho ta như thế nào.”

Xảo Nhi sau khi nói xong, lén quan sát sắc mặt của Tề Hạo, ấp úng nói tiếp.

“Tề công tử, ta đã lặp lại tất cả những gì Thánh Cô nói, không sai một chữ. Ta nói xong rồi, vậy...vậy công tử tính thế nào để ta còn báo lại cho Thánh Cô.”

Chỉ thấy Tề Hạo ngồi cứng ngắc trên giường, đầu đầy hắc tuyến. Vô Ảnh ở trên nóc nhà nghe thấy cũng suýt té ngã. Tề Hạo hắn lăn lộn trên giang hồ bao nhiêu năm, đây là lần đầu tiên hắn gặp kinh hỉ như vậy. Tề Hạo hắng giọng một cái, sau đó mới lên tiếng.

“Xảo Nhi cô nương, vậy xin hỏi toàn bộ chi phí là bao nhiêu?”

“À, ta quên mất.” Xảo Nhi vỗ vỗ trán vài cái. “Tổng cộng là hai mươi lạng bạc.”

“Được, phiền Xảo Nhi cô nương chuyển lời tới Thánh Cô, ngày mai tại hạ sẽ đưa bạc.”

Xảo Nhi cười khan hai tiếng rồi lễ phép cáo từ, xách cái giỏ tre đi như chạy ra khỏi Trúc hiên.

Đợi đến khi Xảo Nhi đi khỏi, Vô Ảnh nhẹ nhàng vào phòng.

“Chủ thượng, đây là hai mươi lạng bạc.” Vô Ảnh hai tay nâng một cái túi vải tới trước mặt Tề Hạo, nhịn cười tới mức muốn nội thương.

Tề Hạo lấy cái túi vải cất vào trước ngực, sau đó mới hạ lệnh cho Vô Ảnh đi làm một số việc thay hắn. Thật ra Tề Hạo hắn cũng không muốn thuộc hạ của mình vì nhịn cười mà dẫn tới nội thương. Hừ, hôm nay hắn muốn bao nhiêu mất mặt thì có bấy nhiêu. Bất quá, người được gọi là Thánh Cô này lại khiến hắn cảm thấy khá thú vị, đến khi vết thương lành hẳn hắn phải đích thân đến gặp mặt tạ ơn mới được.

Nhưng Tề Hạo hắn lại không ngờ, không cần đợi vết thương của hắn lành lại thì đã được diện kiến vị Thánh Cô kia. Không những vậy còn kéo theo sau đó vô vàn những dây dưa cả đời không dứt giữa hai người.

.......................

Sáng sớm, Tề Hạo vừa thức dậy liền nghe tiếng Xảo Nhi gõ cửa.

“Tề công tử, ngươi đã dậy chưa, ta đem nước rửa mặt tới.”

Tề Hạo đáp một tiếng, sau đó khoác thêm áo ngoài bước ra mở cửa. Xảo Nhi đem thau nước đặt lên kệ. Trong lúc Tề Hạo rửa mặt, Xảo Nhi liền kể cho hắn nghe chuyện xảy ra trong cốc chiều tối hôm qua.

“Tề công tử, ngươi biết không, tối hôm qua sau khi mang cơm cho ngươi xong, lúc ta trở về thì trong cốc xảy ra chuyện lớn đó nha.”

Tề Hạo nghe xong, đoán được tám, chín phần là có liên quan tới hắn. Không đợi hắn lên tiếng, Xảo nhi đã liến thoắng kể tiếp.

“Ngươi không biết đâu, hôm qua có một đám người tới tìm Thánh Cô, hỏi người có phải Tề công tử đang ở đây có phải không. Người rất sảng khoái đáp một tiếng có.”

“Sau đó thì sao?” Tề Hạo hỏi lại, hắn biết chắc chắn bọn người đó sẽ không dễ dàng bỏ qua.

“Sau đó, bọn người đó đòi Thánh Cô giao ngươi ra.”

“Vậy Thánh Cô đó có đáp ứng không?”

“Dĩ nhiên là không rồi. Thánh Cô chỉ nói hai chữ “tiễn khách”, sau đó hiên ngang rời khỏi. Lúc đó người thật là oai phong lẫm liệt, khí thế ngút trời....” (phía sau lược bớt tám ngàn chữ ca ngợi.”

Tề Hạo hắn có thể thề với trời, lúc đó hắn nhìn thấy toàn thân cao thấp của Xảo Nhi đều là hai chữ: sùng bái.

Sau khi ca ngợi tới khan cả cổ, Xảo Nhi ngồi xuống, tự rót một chén trà thấm giọng, sau đó mới hỏi.

“Tề công tử, ngươi thấy Thánh Cô có lợi hại hay không?”

“Rất...rất lợi hại.”

Tề Hạo hắn có cảm giác, nếu hắn dám nói vị Thánh Cô kia không lợi hại thì cô nương Xảo Nhi này chắc chắn sẽ lăng trì xử tử hắn ngay tại chỗ.

Xảo nhi đang định nói tiếp thì nghe trong không trung vang lên giọng nói rất lớn.

“Dương cô nương, ta nhắc lại lần cuối cùng, nếu cô không giao người ra thì đừng trách ta không khách khí.”

Tề Hạo vừa nghe thì đã biết chính là bọn người Tần Lạc phái tới. Hắn vội vàng đứng dậy.

“Xảo Nhi cô nương, cảm phiền cô nương đưa ta tới gặp Thánh Cô có được không?”

Xảo Nhi do dự một lát rồi khẽ gật đầu. Hai người vừa ra khỏi rừng trúc liền nghe tiếng Tiểu Thanh vang lên trong không trung.

“Các người muốn đem người trong Tuyệt Tình Cốc đi? Được thôi, phá được Trúc Lâm trận đi rồi tính tiếp.”

Tuyệt Tình Cốc nằm ở giữa chân hai ngọn núi cao, chỉ có một con đường duy nhất để ra vào chính là một cái động nhỏ nằm ở lưng chừng núi. Vì sợ có người tìm được nơi này nên Âu bà bà đã đặt trận pháp ở trước cửa động. Trong Tuyệt Tình Cốc chỉ có mấy người Tiểu Thanh là biết cách ra vào.

Lúc Tề Hạo được Xảo Nhi đưa tới, trước cửa cốc có cả thảy bốn người. Xảo Nhi liền lần lượt nói cho Tề Hạo biết những người đó là ai.

“Tề công tử, người mặc áo xanh đứng giữa chính là Thánh Cô, người mặc áo đỏ gọi là A Hoa, vị tỷ tỷ mặc áo hồng là A Hồng tỷ tỷ. Còn vị nam nhân đó là đại ca của Thánh Cô, tên Văn Quân. Bây giờ ta sẽ đưa công tử qua gặp Thánh Cô.”

Tề Hạo khẽ gật đầu rồi theo Xảo Nhi đi tới.

………………..

Hơn một ngày trôi qua, bọn người do Tần Lạc phái tới biết không thể phá trận vào Tuyệt Tình Cốc, tất cả đều rút lui, quay về Tần phủ.

Tại Tần phủ, một đám người đang quỳ ở đại sảnh. Trước mặt bọn chúng là một nam tử mặc áo bào tím, vạt áo và tay áo thêu hoa mẫu đơn tinh xảo. Lúc này hắn đang quay lưng lại với đám người quỳ trên mặt đất. Hắn từ từ quay mặt lại. Đó là một nam tử còn rất trẻ, chỉ khoảng tầm hai mươi tuổi. Ánh mắt hắn từ từ lướt qua đám người đang quỳ. Đôi mắt hắn thâm trầm lướt qua người nào cũng khiến kẻ đó đổ mồ hôi lạnh. Cuối cùng đôi mắt đó dừng lại ở tên thuộc hạ quỳ phía trước.

“Lâm Hổ, ngươi nói tên Tề Hạo kia chưa chết, bây giờ đang ở cái nơi gọi là Tuyệt Tình Cốc kia.”

“Dạ đúng, thưa thiếu gia.”

“Kẻ tự xưng là chủ nhân của Tuyệt Tình Cốc kia không chịu giao người, mà ta nghe không nhầm thì đó còn là một tiểu nha đầu vắt mũi chưa sạch?”

Giọng nói của hắn vẫn đều đều, không cao không thấp, nhưng tên Lâm Hổ kia bất giác không rét mà run. Hắn biết lúc này thiếu gia hẳn rất tức giận, nếu nói sai một câu, không chừng thiếu gia liền cho hắn lập tức chầu trời. Suy nghĩ một lúc, tên Lâm Hổ mới e dè lên tiếng.

“Bẩm thiếu gia, thuộc hạ chưa từng thấy mặt nha đầu kia, nhưng nghe giọng nói có vẻ còn rất nhỏ tuổi.”

“Một lũ vô dụng. Chỉ là một nha đầu mà ngươi ngay cả cái cửa nhà nàng ta còn không chạm vào được. Là nàng ta quá lợi hại hay là ngươi bất tài, hử?”

Ánh mắt Tần Lạc xoáy thẳng vào người Lâm Hổ. Nếu ánh mắt có thể giết người, hiện tại hẳn là tên Lâm Hổ kia đã đến gặp Diêm Vương báo danh từ lâu rồi.

“Bẩm thiếu gia, là trận pháp kia rất kỳ quái, chúng thuộc hạ bất tài, không thể phá giải, xin thiếu gia trách phạt.”

Tần Lạc im lặng trầm ngâm. Chẳng lẽ nha đầu đó lợi hại như vậy sao. Từ lúc năm tuổi hắn đã theo sư phụ học võ công cùng kỳ môn độn giáp. Nói đến trận pháp, sư phụ hắn xưng thứ hai, chắc chắn không ai dám xưng nhất. Ngày mai hắn cùng sư phụ đến đó một chuyến. Tần Lạc hắn không tin bằng hắn cùng sư phụ lại không thể thu phục được nha đầu kia. Suy nghĩ thấu đáo, Tần Lạc quay sang ra lệnh cho Lâm Hổ đi mời sư phụ hắn tới.

…………….

Buổi sáng. Tiểu Thanh còn đang lăn lộn trong đống chăn mền ấm áp, không tình nguyện bị tiếng gõ cửa đánh thức. Tiểu Thanh mơ mơ màng màng tỉnh dậy, cố gắng nghe xem người ngoài cửa đang nói gì.

“Tiểu Thanh, muội đã dậy chưa, mau mở cửa đi, xảy ra chuyện lớn rồi.”

Tiểu Thanh lồm cồm bò dậy, khoác vội áo ngoài rồi bước ra mở cửa. Cửa vừa mở đã thấy A Hồng vọt vào phòng, đặt vội thau nước đang bê trên tay lên kệ. Tiểu Thanh có chút không hiểu cho lắm. Chẳng lẽ việc gấp mà A Hồng nói chính là đem nước rửa mặt vào cho nàng sao.

Không để Tiểu Thanh đợi lâu, A Hồng lập tức lên tiếng.

“Tiểu Thanh, mau thay quần áo, bọn người hôm qua lại đến rồi.”

“Muội còn tưởng có chuyện gì lớn lắm, thì ra là mấy tên vô dụng đó. Mặc kệ bọn chúng đi.”

“Hôm nay không giống, bọn chúng dẫn theo hai người nữa rất lợi hại. Bọn chúng đã phá được trận pháp, hiện giờ Văn Quân cùng mọi người đang chặn chúng ở cửa. Muội mau ra đó đi, chỉ sợ họ không chống đỡ được lâu nữa.”

“Hừ, để xem chúng lợi hại tới đâu.”

Nói rồi, Tiểu Thanh nhanh chóng rửa mặt, thay y phục rồi cùng A Hồng chạy tới cửa cốc.

Ở cửa cốc, Tần Lạc cùng Văn Quân đang ở thế giằng co. Một bên đòi người, một bên giữ người không giao. Đang lúc bọn người Tần Lạc chuẩn bị xông vào, Tề Hạo liền xuất hiện. Tần Lạc vừa nhìn thấy Tề Hạo liền dừng lại, khóe môi khẽ nhếch.

“Tề Hạo, cuối cùng ngươi cũng xuất hiện, ta còn tưởng ngươi suốt đời sẽ làm con rùa rụt cổ chứ.”

Tề Hạo không thèm nhìn Tần Lạc lấy một cái, trực tiếp quay sang nói với Văn Quân.

“Văn Quân huynh, đa tạ huynh cùng mọi người đã giúp đỡ. Ân tình này Tề Hạo ta khắc cốt ghi tâm. Mọi người không cần phiền toái vì ta nữa. Có cơ hội ta nhất định báo đáp ân tình này.”

Văn Quân mỉm cười nhìn Tề Hạo.

“Tề huynh, không cần áy náy. Là việc nên làm thôi.”

Tần Lạc thấy hai người bọn họ không thèm để ý đến hắn, ở một bên xưng huynh gọi đệ liền tức giận vô cùng. Dám xem thường lời nói của hắn. Được lắm, hôm nay Tần Lạc hắn sẽ cho tất cả bọn chúng xuống gặp Diêm Vương mà xưng huynh đệ.

“Tề Hạo, hôm nay ta nhất định không tha cho ngươi.”

Tề Hạo nghe Tần Lạc nói, chỉ lạnh lùng buông một câu.

“Để xem ngươi có bản lĩnh đó không.”

Tần Lạc phất tay ra hiệu cho đám thuộc hạ.

“Tất cả xông lên, kẻ nào giết được Tề Hạo ta sẽ ban thưởng.”

Bọn thuộc hạ nghe thấy được ban thưởng liền liều mạng xông lên, còn chưa đến được chỗ Tề Hạo liền nghe trong không trung vang lên tiếng cười lanh lảnh. Tiếng cười chưa dứt đã thấy một cô nương áo xanh từ trên cao nhẹ nhàng đáp xuống. Cô nương đó không ai khác chính là Tiểu Thanh. Nàng tựa tiếu phi tiếu nhìn bọn người Tần Lạc, giọng nói thanh thúy nhẹ nhàng cất lên.

“Khách của ta, ai dám đụng tới ta liền cho kẻ đó sống không bằng chết.”