Lương thành.
Ban đêm. Mây đen kéo đến che khuất ánh trăng. Một bóng người lặng lẽ đứng trên mái nhà Tần phủ.
Cũng phải nói qua lai lịch của nơi này một chút. Tần phủ là nơi ở của gia đình Tần Lâm, phú thương giàu có nhất Lương thành. Hắn chỉ có một thê tử là con gái của Tể tướng đương triều. Phu thê hắn có hai người con, một trai, một gái. Con gái hắn tiến cung đến nay đã hai năm, hiện giờ là ái phi được sủng ái nhất của đương kim hoàng thượng. Còn con trai hắn thì nối nghiệp cha làm ăn kinh doanh. Gia đình cũng xem như trên thuận dưới hòa.
Bóng đen đứng thật lâu không nhúc nhích, dường như hắn đã hòa tan vào màn đêm, cho dù nhìn kỹ cũng rất khó phát hiện được. Lúc này đang là canh ba, toàn bộ Tần phủ đều đang chìm trong giấc ngủ, thỉnh thoảng có một tốp gia đinh đi qua đi lại kiểm tra. Một bóng đen nữa nhẹ nhàng tiến đến gần bóng đen lúc nãy.
“Chủ thượng!”
Hóa ra người nãy giờ lặng lẽ đứng trên mái nhà Tần phủ chính là Tề Hạo.
“Điều tra tới đâu rồi?”
Vô Ảnh, cũng chính là hắc y nhân vừa tới lập tức cung kính bẩm báo.
“Hồi bẩm chủ thượng, đúng như những gì người suy đoán, con trai Tần Lâm quả nhiên có liên quan đến những vụ việc xảy ra gần đây ở Vô Ảnh Các.”
Tề Hạo trầm ngâm một lát, sau đó quay sang Vô Ảnh.
“Phái người theo dõi Tần Lạc. Chắc chắn còn có người đứng phía sau hắn.”
Nói rồi Tề Hạo dùng khinh công rời đi, thoắt cái đã không thấy bóng dáng. Vô Ảnh cũng lặng lẽ rời khỏi. Hắn theo chủ thượng bao nhiêu năm, cũng đã quá quen với cách làm việc này của chủ thượng rồi.
...............................
Thời gian như nước chảy mây trôi, thấm thoắt Tiểu Thanh đã tới Tuyệt Tình Cốc được một năm. Lúc này nàng đã hoàn thành việc luyện tập võ công cùng Lưu thúc. Tuyệt Tình Cốc đã thu nạp thêm rất nhiều người, cuộc sống cũng không còn cô quạnh như trước nữa. Sau khi Tiểu Thanh xuyên qua được vài tháng, anh trai nàng, Dương Văn Quân cũng tìm được cách xuyên qua. Văn Quân đã canh điểm rơi khá chính xác, ngay bên ngoài lối vào Tuyệt Tình Cốc. Nhưng có một điều không may là lúc rơi xuống bị đập đầu vào một cành cây to dẫn đến hôn mê bất tỉnh, sau đó lại tiếp tục rớt xuống đất. Đúng lúc Tiểu Hồng đi ngang qua liền cứu hắn về.
Sáng sớm hôm nay lúc dùng điểm tâm, Tiểu Thanh đã nghe A Hoa nói đến ngày lễ Thất Tịch gì đó ở Lương thành, nghe nói rất nhộn nhịp.
Lương thành này nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ. Trong thành có miếu Nguyệt lão rất linh thiêng, nghe nói chỉ cần tới đây thành tâm cầu nguyện thì tình duyên sẽ tốt đẹp. Chính vì vậy ngày thường cũng có khá nhiều người từ khắp nơi tới. Gần đây không khí ở Lương thành lại càng nhộn nhịp hơn bình thường rất nhiều. Vài ngày nữa là đến ngày lễ Thất tịch. Tương truyền chỉ cần vào đêm Thất tịch, dùng một mảnh lụa đỏ viết tên của mình và người mình yêu vào, sau đó treo lên cái cây to ở trước miếu Nguyệt lão, thành tâm cầu khẩn thì tình duyên của hai người sẽ rất tốt đẹp. Chính vì vậy hàng năm, mỗi đêm Thất tịch đều có rất nhiều đôi uyên ương kéo nhau đến treo lụa đỏ. Nếu như các đôi tình nhân đến treo lụa đỏ mong tình duyên tốt đẹp, thì tiết mục thả đèn hoa đăng chính là cơ hội để các tài tử giai nhân tìm được ý trung nhân trong mộng của mình. Vì thế, lễ Thất tịch ở Lương thành phải nói là vô cùng náo nhiệt.
Khi còn ở hiện đại Tiểu Thanh rất ít khi lui tới những chỗ náo nhiệt. Công việc nghiên cứu chiếm rất nhiều thời gian. Ngay cả ra khỏi nhà cũng rất ít chứ đừng nói tới việc đến những nơi đông đúc ồn ào.
Bất quá hiện tại thì khác. Tiểu Thanh ở Tuyệt Tình Cốc này chính là một con sâu gạo chính hiệu. Cả ngày ngoài việc luyện công thì chẳng còn việc gì để làm. Có một lần Tiểu Thanh muốn giúp Lý thúc nấu cơm, kết quả là khiến một nửa nhà bếp cháy sạch, sửa lại mất gần một tháng. Lý thúc rất tức giận, cấm Tiểu Thanh không được đến nhà bếp nữa. Một lần khác, Tiểu Thanh muốn giúp A Hoa, A Hồng giặt quần áo, cuối cùng khiến quần áo cái thì trôi mất, cái thì rách te tua khiến mọi người không có quần áo để mặc, A Hoa đành phải đem chút tiền còn lại trong nhà đi mua quần áo mới. Bây giờ ở Tuyệt Tình Cốc, Tiểu Thanh đã “tiếng lành đồn xa”, không ai dám để cho nàng đụng vào việc gì nữa, tránh gây ra đại họa không thể cứu vãn. Chính vì nguyên nhân không hay ho cho lắm đó, Tiểu Thanh chính thức trở thành người nhàn rỗi nhất Tuyệt tình Cốc.
Tiểu Thanh tự nhủ trong lòng, nhân cơ hội này phải ra ngoài dạo chơi một phen. Nàng đến đây đã được một thời gian cũng chưa biết thế giới ngoài Tuyệt Tình Cốc là cái dạng gì. Vì vậy Tiểu Thanh vô cùng mong chờ đến ngày lễ Thất tịch.
..................
Đêm Thất tịch.
Dòng người qua lại tấp nập. Tiểu Thanh vừa đi vừa tò mò nhìn ngắm xung quanh. Hai bên đường bày bán rất nhiều đèn hoa đăng, đủ loại màu sắc, kiểu dáng. Tiểu Thanh hết qua đông lại sang tây, quầy hàng nào cũng ghé qua ngắm nghía một lúc. Dĩ nhiên cũng chỉ dừng lại ở việc ngắm nghía mà thôi. Nàng làm gì có nhiều tiền để mua mấy thứ đó. Mọi thứ chi tiêu hàng ngày đều là nhờ A Hoa cùng A Hồng kiếm tiền. Các nàng nhận thêu hà bao, khăn tay, váy áo cho các cô nương ở thanh lâu và các tiểu thư trong thành, tiền kiếm được cũng không nhiều nên mọi thứ đều phải chi tiêu thật tiết kiệm.
Tiểu Thanh cầm một cây trâm lên ngắm nghía. Là một cây trâm bằng gỗ bình thường, phía trên khắc hình đóa hoa mộc lan đang nở. Cây trâm nhìn qua rất bình thường, cũng không có gì nổi bật nhưng không hiểu sao Tiểu Thanh cảm thấy rất thích. Tiểu thanh nắm lấy tay A Hồng ở bên cạnh lay lay.
“A Hồng, mua cho ta cây trâm này có được không?”
Đợi cả nửa ngày vẫn không thấy A Hồng trả lời. Không đúng, có gì đó không đúng. Tay của A Hồng sao lại to như vậy. Hơn nữa, dù cho A Hồng làm việc nhiều nhưng tay cũng không thô ráp như vậy nha. Tiểu Thanh quay sang nhìn người bên cạnh, há hốc miệng không nói được lời nào nữa. Tại sao A Hồng vốn đi cạnh nàng lại biến thành nam nhân, lại còn là một nam nhân thật cao lớn. Trên mặt hắn đeo mặt nạ. Chiếc mặt nạ che hết nửa khuôn mặt hắn, chỉ nhìn thấy bạc môi mỏng cùng chiếc cằm. Lúc này nam nhân đó cũng đang chăm chú nhìn nàng. Đôi mắt hắn rất sâu, tựa như mặt hồ mùa thu phẳng lặng, nhưng nhìn mãi cũng không nhìn thấy đáy.
“Sao...sao lại là ngươi?”
“Là ta đang đi trên đường, cô nương đột nhiên nắm lấy tay ta, kéo ta tới đây.”
Lúc này Tiểu Thanh thật sự muốn tìm một cái hố, nhảy xuống rồi tự lấp đất lại luôn cho rồi. Tại sao nàng lại có thể hồ đồ như vậy, sao có thể kéo tay một nam nhân xa lạ chạy tới chạy lui, lại còn nhầm tưởng người ta là A Hồng, khi nãy còn ầm ĩ đòi mua trâm nữa. Mặt mũi của nàng biết ném đi đâu đây. Đúng lúc Tiểu Thanh còn đang bối rối không biết làm sao thì Văn Quân đã từ xa chạy đến.
“Đại tiểu thư của tôi ơi, muội làm ơn đừng có chạy lung tung nữa có được không. Chúng ta tìm muội rất vất vả đó.”
“Muội…”
“Muội cái gì mà muội, còn không mau đi. A Hoa, A Hồng đang đợi muội đó.”
Nói rồi Văn Quân kéo tay Tiểu Thanh đi một mạch. Tiểu Thanh quên mất trên tay vẫn còn cầm cây trâm. Ông lão bán hàng thấy cô bị kéo đi, vội vàng la lên.
“Cô nương, cô vẫn chưa trả tiền.”
Nhưng lúc này Tiểu Thanh đã lẫn vào dòng người đông đúc trên phố, hoàn toàn không nghe thấy tiếng gọi của ông lão.
“Lão bá, để ta trả.”
“Công tử, cây trâm đó giá hai lượng bạc.”
Nam nhân đeo mặt nạ lấy ra hai lượng bạc đưa cho ông lão, không nói thêm lời nào lập tức rời đi.
……………..
Lúc Tiểu Thanh và Văn Quân tới miếu Thần hoàng gặp A Hoa, A Hồng, nàng mới nhớ ra trên tay vẫn còn cầm cây trâm.
“Mọi người về trước đi, ta quay lại trả cây trâm cho lão bá đó rồi sẽ về sau.”
“Không được.” A Hồng lên tiếng. “Ban đêm đường về rất nguy hiểm, không thể để muội về một mình được.”
“Đúng vậy.” Văn Quân cũng lên tiếng. “Chúng ta đưa muội quay lại trả cây trâm, rồi cùng nhau quay về.”
“Vậy cũng được, chúng ta mau đi thôi.”
Dựa vào khả năng nhớ đường không mấy tốt của Văn Quân, mọi người loanh quanh một lúc cũng tìm được ông lão bán trâm lúc nãy. Tiểu Thanh vội vàng chạy tới, đưa cây trâm cho ông lão.
“Lão bá, cây trâm này lúc nãy ta đi vội quá quên mất không trả cho ông, thật xin lỗi.”
Ông lão ngẩn người ra một lúc, sau đó cười ha ha đưa cây trâm lại cho Tiểu Thanh.
“Cô nương, cây trâm này đã có người trả tiền giúp cô rồi, bây giờ nó là của cô nương.”
Tiểu Thanh ngẩn người ra một lúc. Ở đây nàng không quen biết ai, người nào lại trả tiền giúp nàng.
“Lão bá à, ông có nhớ người đó trông như thế nào không?”
“Nhớ chứ, chính là vị công tử đeo mặt nạ đi cùng cô nương đó. Hai người không phải đi cùng nhau sao.”
“Ta không quen hắn. Cũng không còn sớm nữa, ta phải về rồi. Đa tạ lão bá.”
“Cô nương, không cần khách khí.”
Cùng lúc đó, trên ngọn núi ở ngoại ô Lương thành, khoảng hơn mười người võ công cao cường đang đuổi theo một nam tử mặc hắc bào. Khoảng cách giữa hắn và bọn người truy đuổi ngày càng gần hơn. Cuối cùng, nam tử mặc hắc bào bị dồn tới một miệng vực sâu, nhìn xuống chỉ thấy sương khói trắng xóa, hoàn toàn không thấy được gì nữa. Trên người của nam tử mặc hắc bào kia chi chít vết thương, trước ngực còn cắm một đoạn mũi tên. Mặt hắn đeo một chiếc mặt nạ, giờ cũng đã dính đầy máu tươi, nhìn qua trông thật khủng khiếp. Hắn chống thanh bảo kiếm xuống đất, miễn cưỡng mới có thể đứng được. Lúc này bọn người kia đã đuổi tới, một tên có vẻ là thủ lĩnh của chúng cất tiếng cười thật to, sau đó chỉa thẳng mũi kiếm vào nam tử mặc hắc bào.
“Tề Hạo, ngươi cũng khá lắm. Đã trúng Đoạn Hồn tán mà vẫn có thể chạy tới đây. Bất quá, ngay cả ông trời cũng muốn giúp ta. Hôm nay ngươi đừng hòng sống sót.”
Chỉ thấy khóe môi của nam tử kia khẽ nhếch lên, sau đó hắn xoay người, không chút do dự nhảy xuống miệng vực.
“Đại ca, phía trước chính là Đoạn Thiên nhai, hắn nhảy xuống đó chắc chắn không thể sống được.”
Tên thủ lĩnh trầm ngâm một lúc mới lên tiếng.
“Sống phải thấy người, chết phải thấy xác. Ngươi dẫn theo người xuống đó tìm kiếm, ta quay về bẩm báo với công tử rồi sẽ đem thêm người tới.”
“Thuộc hạ tuân lệnh.”
Nam tử mặc hắc bào kia, cũng chính là Tề Hạo sau khi nhảy xuống, trong lòng hắn vẫn nuôi hy vọng có thể sống sót. Hắn không muốn chết lúc này. Hắn không cam tâm. Mối thù giết cả nhà vẫn chưa trả, sao hắn có thể chết được. Hắn cứ rơi mãi, rơi mãi, ngay khi hắn hoài nghi không biết có phải cái vực này không có đáy hay không thì hắn đã rơi vào trong nước. Làn nước lạnh bao quanh người khiến hắn thanh tỉnh. Hắn lấy hết chút sức lực còn lại bơi vào bờ. Ngay khi thân thể vừa chạm được tới mặt đất, hắn liền hôn mê bất tỉnh. Một cô nương mặc áo xanh là điều cuối cùng hắn nhìn thấy trước khi ngã xuống.
…………..
Gió đêm thổi qua mang theo chút se lạnh. Tiểu Thanh lặng lẽ ngồi trên nóc nhà, một tay ôm vò rượu, một tay cầm cây trâm gỗ đưa lên ngắm nghía. Một lúc lâu sau lại thở dài, đem cây trâm cất vào. Trúc hiên này là nơi Tiểu Thanh thích nhất trong Tuyệt Tình Cốc. Sở dĩ nơi này được gọi là Trúc hiên vì xung quanh trồng rất nhiều trúc. Ở giữa rừng trúc có một cái hồ trong xanh lại phẳng lặng vô cùng, gọi là Trúc hồ. Khi Tiểu Thanh mới tới đây đã rất yêu thích, liền dựng một căn lều nhỏ bên bờ hồ, khung cảnh cực kỳ thơ mộng.
Trong lòng Tiểu Thanh lại nhớ tới nam tử đeo mặt nạ mà nàng gặp trong thành. Hắn là ai, vì sao lại trả tiền thay nàng. Việc quan trọng nhất là làm sao tìm được hắn để trả lại bạc.Tiểu Thanh nàng vốn không thích nợ ai bất cứ thứ gì, một ngày không trả lại bạc cho hắn thì nàng không thể an tâm.
Tiểu Thanh cứ thế uống rồi lại uống, một ngụm lại một ngụm. Đến khi vò rượu đã cạn, nàng đứng dậy đang định trở về phòng liền nhìn thấy có thứ gì đó từ trên cao rơi thẳng xuống hồ.
Là chim sao!?
Không thể nào. Trên đời sao có loài chim to lớn như vậy.
Chẳng lẽ…thời đại này đã có người ngoài hành tinh.
Ý nghĩ này vừa xẹt qua, Tiểu Thanh đã tự phỉ nhổ mình trăm ngàn lần. Gì mà người ngoài hành tinh chứ, là mình xem phim khoa học viễn tưởng quá nhiều rồi. Cứ qua đó xem thế nào.
Tiểu Thanh vận công đề khí, lướt mấy cái đã tới bên bờ hồ. Vừa tới nơi còn chưa đứng vững, Tiểu Thanh đã nhìn thấy một nam tử mặc hắc bào, đeo mặt nạ, toàn thân trên dưới chằng chịt vết thương. Nam tử đó chẳng phải là người nàng đã gặp ở lễ hội sao. Sao hắn lại ở đây, trên người còn có nhiều vết thương như vậy, đã xảy ra chuyện gì.
Trong lúc Tiểu Thanh còn đang rối rắm không biết làm sao thì người trước mắt đã ngã xuống, hôn mê bất tỉnh.