Chương 9: Lạc lối

Đêm tối mịt mù bao phủ núi rừng Hoa Lư, che lấp đi một hình bóng nhẹ nhàng trèo qua tường cao, đáp xuống một khoảng sân nhỏ. Trong thư phòng chỉ có một đứa trẻ đang ngủ say, ngọn đèn dầu le lói cháy sáng để bên trang sách còn chưa gấp đặt cạnh đầu giường. Đinh Liễn khẽ siết chặt tay trái lại, trong đó cầm chắc một con dao sáng lóa, lưỡi dao sắc bén hướng ra ngoài. Từng bước, từng bước nặng như đeo chì tiến về phía Đinh Hạng Lang, khuôn mặt chàng cau lại, lộ ra vẻ ghen tỵ cùng căm hờn. Thái tử vốn được phụ hoàng ưu ái, mẫu thân đệ ấy là Ngô Hoàng Hậu được Đức Thánh Thượng hết sức quan tâm, không giống như mẫu thân chàng tuổi tác ngày càng lớn, dung nhan không còn được như xưa... Đinh Liễn có chút trạnh lòng nghĩ về những năm tháng mới cùng Vạn Thắng Đại Vương tự mình ra cát cứ Hoa Lư, trải bao đắng cay cực khổ, lúc ấy Thái Tử còn chưa ra đời...Phải, vậy mà đứa trẻ vắt mũi chưa sạch ấy lại được vua cha chọn làm trữ quân, mai sau sẽ kế thừa giang sơn đại thống. Ánh mắt chàng vằn lên tia máu, giống như không còn chút lý trí nào, lưỡi dao oan nghiệt vung về phía trước, nhắm ngay cần cổ non nớt của Đinh Hạng Lang, thẳng tay giáng xuống. Bỗng một giọng nói vang lên, làm chàng giật nảy mình, lưỡi dao dừng lại giữa không trung. Bốn bề không có một ai, gió xào xạc thổi qua hàng trúc, làm vạt áo bào đen của Đinh Liễn tung bay phấp phới, giọng nói xa lạ đó lại một lần nữa vang lên. "Huynh đệ là cốt nhục trời ban, giết hại huynh đệ, là đại tội với trời". Bàn tay chàng khẽ run run, ký ức hiện lên trước mắt, không cách nào xóa nhòa.

*Cổ Loa, 951

Nhìn Đinh Liễn cùng tùy tùng bơ vơ đứng dưới chân thành Cổ Loa, Nam Tấn vương Ngô Xương Văn không tránh khỏi bằng hoàng. Hoàng huynh của chàng, Thiên Sách vương tức giận không nói nên lời. Vốn tưởng Đinh Bộ Lĩnh sẽ vì tính mạng nhi tử mà từ chối, ai ngờ, bây giờ đứa trẻ đó đang một mình một ngựa đứng trước mặt hai vương, ngạo khí lẫm liệt hiện lên trên gương mặt non nớt. Một đứa trẻ mới tám chín tuổi đơn độc vào trại địch, trong tay không tấc sắt, không biết sẽ toàn mạng được mấy ngày. "Truyền ý chỉ của ta, đem Đinh Liễn về giao lại cho cha nó, ngay lập tức", Ngô Xương Ngập vừa khoát tay với hầu cận, thì lại bị Nam Tấn ngăn lại: "Khoan đã, trẻ nhỏ vô tội, nếu nó có mệnh hệ nào, chúng ta không gánh được nợ với trời". Hai gương mặt trẻ tuổi nhìn nhau chằm chằm, ánh mắt Xương Văn đem theo vẻ kiên định không gì lay chuyển được: "Đích thân Đinh Liễn trở thành con tin chắc chắn sẽ làm lòng quân nao núng, đều là có lợi cho đại sự, hoàng huynh thấy có gì không phải?". Thiên Sách Vương nhìn bóng ngựa xa xa dưới chân thành, giống như nhớ về những ngày tháng bị Dương Tam Kha truy đuổi nơi núi cao rừng thẳm, cuối cùng cũng gật đầu đồng ý. Quần thần thấy hai vương không đồng thuận, cùng lén giấu tiếng thở dài.

Cổng thành mở ra, nội thị qua loa cúi chào Đinh Liễn, khuôn mặt còn hiện lên nửa vẻ coi thường. Cậu bặm môi, đôi mắt từ từ mờ đi vì tức giận, lại thấy trên đài cao có Nam Tấn Vương đang chăm chú quan sát, đành hít vào một hơi thật sâu, kéo thẳng cương ngựa, hiên ngang tiến vào thành. Xương Văn quan sát xung quanh vị vương tử nhỏ tuổi chỉ có một hầu cận cùng một thị nữ, không nén được thở dài. Chàng lại nhìn về phía điện của hoàng huynh, ngự y bên cạnh vẫn đang túc trực chờ sẵn, bệnh của Xương Ngập ngày càng trở nặng, dần dần sẽ thành vô phương cứu chữa mất thôi... Loáng cái, người nội thị lúc nãy đã đến trước ngai rồng, "Bẩm đức thánh thượng...", chàng khoát tay, có ý bảo hắn lui xuống. "Tại sao cha ngươi không tới chầu?", Nam Tấn lấy giọng bình thản hỏi Đinh Liễn đang đứng giữa đại điện. "Bẩm đức ngài, giang hà chưa yên ổn, cha ta tất nhiên chưa thể rảnh rỗi việc binh, mong đức ngài thứ lỗi". Chàng ngạc nhiên nhìn đứa trẻ trước mắt, cậu ta có vẻ lớn hơn cái tuổi tám, chín rất nhiều, khuôn mặt non nớt nhìn chàng đăm đăm, không hề nhún nhường, cũng không kiêu ngạo. Đinh Liễn luôn miệng gọi chàng là "Đức ngài", chứ không phải: "Đức thánh thượng", chính là mang ý không phục. Nam Tấn Vương vốn tính cách ôn hòa, tất nhiên không chấp nhặt với một đứa trẻ, chỉ mỉm cười khoát tay ra hiệu với hầu cận, đưa Đinh Liễn ra ngoài. Cậu tất nhiên cảm nhận được vị vua trẻ tuổi kia không hề có ý coi trọng mình, cơn tức giận lúc nãy lại từ từ trào dâng trong lòng, nét ngây thơ trên khuôn mặt con trẻ lần đầu lộ rõ. Xương Văn nhìn theo bóng cậu bé rời đi, khẽ lắc đầu. Cậu ta vốn thông minh đĩnh đạc, nhưng tính tình lại quá mức kiêu hãnh, nhất nhất làm theo ý mình, giống như Ngô Xương Ngập, về sau đại sự sẽ khó thành...Chàng có chút tiếc nuối cho một đứa trẻ giỏi giang như vậy, nhưng cũng nhanh chóng quay lại chính sự, chuẩn bị tiến quân về Hoa Lư.

Từ hôm đó, thái độ của Thiên Sách Vương đối với Nam Tấn Vương không hề tốt, ngài tự mình nắm lấy chính sự, không cho hoàng đệ tham vấn nửa lời. Quần thần vốn biết Ngô Hậu Chủ anh minh sáng suốt, có tài trị quốc an dân, nhưng vẫn còn sợ uy của Thiên Sách vương, chẳng dám hó hé một câu. Nam Tấn Vương vừa nghiền ngẫm kế sách vừa thở dài, chàng tất nhiên biết đến sự thay đổi trong tâm tính hoàng huynh. Hai người trước nay vốn là bằng mặt nhưng không bằng lòng, sự việc con tin của Hoa Lư lần này chẳng qua chỉ là giọt nước tràn ly. Thôi vậy, cứ lui một bước, đợi sóng gió qua đi, đoàn kết mới là mưu cách sống còn. Hoàng huynh không coi trọng chàng vốn đã rõ rành rành, nhưng hình như, Thiên Sách còn có một toan tính khác, mà chàng chẳng thể nào đoán ra được. Ngòi bút bỗng ngừng giữa không trung, khóe môi chàng khẽ lẩm nhẩm một câu, "Một rừng không thể có hai hổ". Thiên Sách Vương bề ngoài cẩn trọng liêm chính, nhưng chỉ cần nhìn thấy hoàng đệ, đáy mắt ngài ấy sẽ tối sầm đi, mi mắt khẽ cau lại một chút, tinh ý lắm mới nhận ra. Tất cả những điều ấy đều được thu vào tầm mắt non nớt của Đinh Liễn, cậu từ nhỏ vốn đã ngay thẳng cương trực, gặp chuyện bất bình chắc chắn sẽ không thể ngồi yên. "Nếu ta mà là ngài, chắc chắn sẽ không chịu bị lấn lướt như vậy, ngài còn có binh quyền trong tay, tại sao không...", Xương Văn chẳng hề ngừng ngòi bút, chàng chỉ bình thản đáp lại, trong câu nói mang theo ý vị sâu sa: "Huynh đệ là cốt nhục trời ban, giết hại huynh đệ, là đại tội với trời". Nam Tấn vương hiển nhiên là biết người của Thiên Sách vương đang nghe lén ngoài cửa, trong lòng không khỏi cảnh giác. "Nhưng mà...", "Đinh Liễn, khi nào lớn lên ngươi sẽ hiểu, huynh đệ thủ túc, còn quý hơn cửu ngũ chí tôn". Nam Tấn Vương tỏ ý không muốn tiếp chuyện nữa, cậu bé đành lặng lẽ quay về, cảm giác bất an từ từ dâng lên trong lòng.

"Hoàng huynh, tình hình chiến sự, không thể nóng vội ngay", quần thần nghe tiếng cãi vã từ trướng hổ vọng ra, không thể không thấy rõ lòng quân xao động. Suốt một tháng giao tranh với quân Hoa Lư, binh tướng nhà Ngô thảm bại không kể xiết, kẻ thì mất mạng, người thì bị bắt làm con tin. Thiên Sách Vương nổi trận lôi đình, cũng chỉ có thể trút giận lên Đinh Liễn. Tình thế ngày càng khốn cùng, Ngô vương đành cho kẻ hầu trói cậu bé vào một cây sào cao hơn mười trượng, đưa đến trước mặt quân Đinh, ra ý chỉ nếu Đinh Bộ Lĩnh ra đầu hàng thì Đinh Liễn sẽ toàn mạng quay về, nếu không sẽ lập tức trảm ở trận tiền. Vạn Thắng Vương nhìn khuôn mặt hoảng loạn của con trai mà trong lòng đau như cắt. Nó mới có chín tuổi đầu đã thay cha vào trại địch làm con tin, nếm nằm gai nếm mật chịu sự nghi kị của Nam Tấn Vương cùng lòng oán hận của Thiên Sách Vương đổ xuống đầu. Hàng ngũ sau lưng Vạn Thắng Vương, tiếng bàn tán xôn xao truyền tới, nhiều kẻ kinh hãi ngước nhìn chủ tướng, không còn biết phải làm gì. "Nhắm, bắn", ngài nuốt nước mắt đau xót vào trong, uy nghiêm không hề nao núng ra lệnh cho tướng tiên phong phất cờ. Tên đồng đồng loạt căng trên dây, nhằm Đinh Liễn mà bắn. Một đứa trẻ dù có quả cảm tới đâu cũng vẫn chỉ là một đứa trẻ, sẽ không tránh được sợ hãi, "Cha...aa....a". Tiếng hét xé ruột xé gan của cậu bé vang lên, làm quân lính hai bên kinh hồn bạt vía. "Thu quân, ngay lập tức!", Ngô Xương Văn thấy tình hình quá mức căng thẳng, liều mình lao tới trước, truyền lệnh cho quân sĩ, thay cho Thiên Sách Vương vẫn đang đứng sững người. Đinh Liễn mở to đôi mắt vô hồn nhìn về cờ xí Hoa Lư đang xa dần, không mặt lạnh lùng của Vạn Thắng Vương hiện lên trước mặt, dần dần gợi nên một nét tàn nhẫn trong tâm hồn trẻ thơ...

*Hoa Lư-965

Nghe tiếng nhạc ngựa của con trai, Vạn Thắng Vương Đinh Bộ Lĩnh đích thân đứng trước cổng thành, đón Đinh Liễn trở về. Chàng nhìn thấy phụ hoàng thân chinh ra đón mình, một vẻ sống động lâu lắm mới xuất hiện trên gương mặt lạnh lẽo. Ngài vỗ vai Nam Việt Vương, ánh mắt không giấu được vẻ tự hào, hồi ức tàn khốc năm ấy cũng giống như chưa từng tồn tại...

"Xoảng", trường đao trên tay Đinh Liễn buông xuống, ánh mắt chàng thẫn thờ nhìn tên nội thị đang sợ hãi quỳ trên mặt đất."Ngươi nói cái gì?" "Bẩm vương, Đức Thánh Thượng có ý chỉ, ngôi trữ quân đã được định...". Nam Việt Vương ngước mắt nhìn về phía đại điện, chàng không hiểu. "Phụ hoàng, con vì người đánh đông dẹp bắc, vì giang hà nhún nhường giữ mối bang giao, tại sao người vẫn không tin con...Hay là vì chuyện năm đó, làm người không còn coi trọng con nữa?". Đinh Liễn cắn chặt môi, vẻ ganh tị năm nào lại ẩn hiện trong đôi mắt vốn lạnh lẽo của chàng.

Một vài tiếng bước chân vang vẳng ngoài điện, mới khiến Đinh Liễn bừng tỉnh khỏi hồi ức. Khuôn mặt non nớt của Hạng Lang như đánh thẳng vào đôi mắt chàng. Ánh dao sắc bén lia lên, phản chiếu lại gương mặt lạnh như băng của Nam Việt Vương "Đừng trách ta, ta chỉ đang đòi lại những gì ta lẽ ra phải có mà thôi. Hoàng đệ, lên đường thanh thản". Một giọt nước mắt hiếm hoi rơi trên gò má cậu bé, Đinh Liễn hít vào một hơi thật sâu, nặng nề lê bước dời khỏi Đông Cung.