Trời còn mờ sáng, sương sớm giăng mắc khắp nơi, ẩn hiện vẽ nên bóng dáng một người chạy vụt qua những hòn giả sơn, thân hình dong dỏng cao, thanh đao lớn đường hoàng đeo bên hông, nhìn rất giống một võ tướng hiên ngang. Hóa ra đó lại là một thiếu niên, tên chàng là Trần Quốc Tuấn. "Thiên Thành, Thiên Thành ơi!", chàng vừa lao nhanh như một cơn gió, vừa hô lớn, vẻ lo lắng hiển hiện trên gương mặt. Chàng đã đi qua chỗ này hai lần rồi mà vẫn không thấy công chúa đâu. Ta thật tắc trách quá, mải mê đọc binh thư mà không để mắt gì đến Thiên Thành, bây giờ biết nói sao với cô, với Đức Thánh Thượng đây. Đúng lúc chàng định quay về bẩm báo với Thụy Bà công chúa thì vừa hay trông thấy dưới mái hiên có một đôi mắt đen láy đang nhìn mình. Thiên Thành khum khum một bàn tay giống như đang cố giữ một cái gì đó, tay kia khẽ khàng đặt lên trước môi, ra hiệu cho chàng yên lặng, tiện tay kéo người anh họ cùng ngồi xuống bậc thềm với mình. Lúc này Quốc Tuấn mới nhận ra trong bàn tay nàng là một con chim non, hai cánh còn lún phún lông tơ, luôn mỏ phát ra tiếng "chiếp chiếp". Ra đây chính là điều khiến Trưởng công chúa đi tìm tới mặt mũi lấm lem, hoàn toàn không giống với vẻ đoan trang nghiêm chỉnh của nàng mọi khi. Chàng bật cười, vươn tay đón chú chim nhỏ từ tay nàng, Thiên Thành rụt rè nhìn chàng chằm chằm, muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Đến khi chàng một bước trèo lên cành cây cao, định đặt nó vào tổ, công chúa mới buộc miệng nói: "Anh Quốc Tuấn, ta giữ lại nó được không? Mẹ nó đi rồi, không khéo nó sẽ chết mất" Đột nhiên ánh mắt thiếu niên lấp lánh nỗi buồn mênh mông, Thiên Thành cũng biết mình vừa chạm vào nỗi khổ tâm của chàng, liền cắn cắn môi nhìn xuống đất. Bỗng có một bàn tay ấm áp nhẹ nhàng xoa đầu nàng, giọng của chàng bình thản vang lên, nhưng cũng có thể nghe được một chút nghẹn ngào: "Chúng ta trở về thôi, kẻo phụ hoàng Người lại quở trách!".
"Trưởng công chúa, Người đừng nói cho cô biết là ta lẻn ra ngoài nhé?", đi được một đoạn, chàng thì thầm cất tiếng hỏi Thiên Thành. Dù nàng đã bước sang tuổi 15, cũng vẫn luôn là vị công chúa nhỏ tuổi trong lòng phụ hoàng, mẫu thân và cả người anh họ Trần Quốc Tuấn này nữa. Thiên Thành bật cười, từ ngày tới phủ Hà Khê chơi vài ngày, nàng đã biết Quốc Tuấn tới tối sẽ lén nhảy qua tường cao, trốn ra bên ngoài, bí mật vào sâu trong rừng luyện bắn cung cưỡi ngựa, tập đánh trận giả hoặc tới xin tỉ thí võ công với trai tráng trong vùng. Chàng mong mình nhanh chóng tinh thông binh pháp, lại có tài thao lược, muốn đem sức mình giúp dân giúp nước để bách tính được yên ổn, giang sơn được vững vàng. Phu quân của Thụy Bà công chúa mất đã mấy năm nay, nàng vẫn luôn chìm trong muộn phiền, nếu biết chuyện sẽ thêm lo lắng. Thiên Thành cũng hay lén trông qua song cửa phòng chàng, thấy ngọn đèn dầu leo lét cháy sáng tới hơn nửa đêm, soi bóng chàng ngồi đọc binh pháp. Quốc Tuấn biết nàng đang đứng bên ngoài, thỉnh thoảng tìm được điển tích nào hay thì sẽ cố ý đọc to lên cho nàng cùng nghe. Trưởng công chúa hiểu chuyện liền vui vẻ gật đầu đồng ý. Nụ cười tươi rạng rỡ của chàng làm đôi mắt mênh mông ấy khẽ xao động, vẻ ngưỡng mộ với người thiếu niên anh dũng dần dần ẩn hiện trên khuôn mặt trẻ thơ.
"Dù sao Thiên Thành cũng là hoàng nữ của đức Thái Tông, sao cháu khinh suất thế?", Quốc Tuấn đang cầm máu cho vết thương trên tay, lặng lẽ cúi đầu nhận lỗi với Thụy Bà công chúa. Chẳng là hôm đó chàng bị thương không nhẹ, một phen làm Thiên Thành kinh hãi, cũng khiến đức Thụy Bà biết chuyện. Công chúa lén nhìn qua khe cửa, giọng nói nhẹ nhàng cất lên, giống như muốn đỡ lời cho chàng. "Hoàng cô, anh Quốc Tuấn gặp cảnh xô xát, mới không đành lòng tới can ngăn, hoàng cô đừng trách phạt anh ấy!". Thụy Bà công chúa nghe vậy cũng chỉ có thể thở dài, gọi người tới giúp chàng băng bó vết thương. Quốc Tuấn nghiêng đầu nhìn Thiên Thành, giống như dò hỏi làm sao nàng biết chuyện. Công chúa trốn sau cánh cửa, khẽ mỉm cười, khóe mắt đỏ hoe đẫm lệ cũng ánh lên lấp lánh. Chỉ cần thấy điều bất bình, trái với đạo lý chàng tuyệt đối sẽ không thể ngồi yên. Gió nhẹ khẽ lướt trên mái tóc, năm tháng thấm thoát trôi qua.
Thiên Thành thức giấc, nhìn bốn bức tường cung cấm vây quanh, trong phòng thoang thoảng hương khói mai lưu luyến. Đã rất lâu rồi nàng không gặp được người anh họ ấy. Lâu lắm rồi. Bóng dáng của người khi mờ khi tỏ, áo bào trong gió tung bay, giống như một hồi ức mà nàng chẳng thể chạm tay với tới. Mán trường nhẹ nhàng được mở ra, để lộ khuôn mặt của một người thị nữ, Ả Nhài. "Công chúa, Người chưa ngủ sao?". Trời đã khuya, gió đông lạnh lùng thổi cành khô đập vào vách tường, gợi vẻ tiêu điều cùng xa vắng. Nàng trở mình ngồi dậy, lại buộc miệng hỏi thị: "Ả còn nhớ năm đó ta tới phủ của Thụy Bà công chúa không?". Thị gật đầu, thấy gương mặt công chúa hiện lên môt nụ cười long lanh như sương sớm nhưng nước mắt lại dần dần dâng lên, trong lòng không tránh khỏi xót xa. "Năm đó công chúa gặp được một thiếu niên, người đó đối xử với Nguời rất tốt, ngài tinh anh sáng lạn, tinh thông võ nghệ, muốn được phỉ chí tang bồng, cứu dân giúp nước...", ả Nhài đều đều giọng, như kể lại một câu chuyện xưa, đến khi mí mắt Thiên Thành trĩu nặng, mới ngậm ngùi lui xuống. Thị biết công chúa đang nhớ tới người anh họ năm ấy. Trưởng Công chúa vẫn đoan trang giữ gìn khuôn phép lễ nghi, vui vẻ tươi tắn, chỉ có thỉnh thoảng nàng lại ngẩn người, đem những bước thư cũ của người đó ra đọc đi đọc lại. Ả có lén nhìn một lần, chỉ thấy nước mắt nàng rơi ướt đẫm một dòng chữ cuối thư: "Thiên Thành đừng khóc, ta sẽ sớm trở về". Bây giờ chàng đang ở rất xa, ngày đêm thao luyện binh pháp, phỉ chí tang bồng, giống ước mơ thuở thiếu thời nàng từng nhìn thấy long lanh trong ánh mắt ấy.
Thấy con gái ngày càng khôn lớn, mẫu thân nàng muốn xin với phụ hoàng nhanh chóng sắp xếp cho Thiên Thành một mối lương duyên. Nàng chỉ gượng cười lắc đầu, ánh mắt kiên định sáng lấp lánh nhìn về phía xa xăm, nơi nhạn bay mỏi cánh, chốn khói lửa binh đao, nàng biết chàng chắc chắn sẽ trở về. Thời gian thấm thoát thoi đưa, chẳng mấy chốc Trưởng công chúa đã bước sang tuổi đôi tám. Đức Thái Tông hứa gả nàng cho con trai của Nhân Đạo vương, mở hội trao duyên bảy ngày bảy đêm mừng cho hôn sự của con gái. Gió xuân thổi qua đài cao, muôn hoa nở khắp chốn. Nàng mỉm cười nhìn cảnh vui xung quanh, lại lặng lẽ tránh mặt mọi người. Khúc Nguyệt cầm Thiên Thành khẽ gảy xao động không trung, cánh thư vẫn bặt âm vô tín. Công chúa phiền muộn vì phụ hoàng trao tơ chưa phải lứa, gieo cầu không đúng nơi, lại biết Trung Thành vương đã có ý trung nhân, nàng không muốn vô tình chia loan rẽ thúy. Hơn nữa, trái tim nàng trước nay vốn luôn hướng về một người. Thụy Bà công chúa đứng từ xa, không khỏi cảm thấy đau đớn. Quốc Tuấn vốn đã chuẩn bị xin Đức Thái Tông được cưới Thiên Thành, cũng định trong dịp này trở về kinh sẽ tự mình tới nói với nàng, chỉ là không còn kịp nữa rồi. Từ bên kia sông, một khúc tiêu ngân vang, khẽ họa lại tiếng đàn. Trăng treo mạn thuyền, thấp thoáng bóng người thiếu niên, sương gió khẽ khàng đậu lên vai, ánh mắt chàng kiên định nhìn về phía trước...
Hội vui cũng đến lúc tàn, đã tới ngày Trưởng công chúa tới phủ Nhân Đạo vương đợi ngày thành hôn. Ánh trăng trong như mảnh gương chia đôi, soi lên tường trắng ngói đỏ, gợi vẻ xa lạ cũng cô đơn. Thiên Thành chốc chốc lại đi ra cửa, đôi mắt thu không dõi theo cảnh vật bên ngoài đắm mình trong khung trời đêm, giống như tìm kiếm một tia hi vọng. Kia là sao Ngưu Lang, kia là sao Chức Nữ... Một tiếng động vang lên, có bóng người nhẹ nhàng nhảy qua tường cao, giống một ký ức quen thuộc luôn làm thổn thức trái tim người thiếu nữ. Thiếu niên anh tuấn ấy đang đứng trước mặt nàng, ánh mắt như nắng ấm long lanh: "Thiên Thành, ta xin lỗi, đã để nàng chờ đợi một mình...". Nàng lắc lắc đầu, nước mắt nhẹ nhàng lăn trên trên khóe môi đang mỉm cười tươi tắn. Mây gió họa đôi uyên ương, dẫu bao trắc trở cũng sẽ quay về...