Chương 1: Trần Thủ Độ x Trần Thị Dung

"Chị Dung, chị Dung ơi!". "Em còn trốn học đến đây, không sợ cha mắng sao?". Một thiếu nữ dừng tay, bước đến bên song cửa, nghiêm túc đáp lại tiếng gọi từ bên ngoài. Nàng là Trần Thị Dung, con gái thứ của hào trưởng Trần Lý, có tiếng nổi danh khắp Hải Ấp. Quả nhiên, bên ngoài khung cửa là một thanh niên, cũng chạc tuổi nàng, mang dáng vẻ dong dỏng cao như tất cả con trai nhà họ Trần. Bị chị mắng, cậu khẽ bặm môi lại, vẻ ngây thơ bỗng hiện lên trên khuôn mặt đã sớm nhuốm màu sương gió. Gió biển thổi qua mái hiên, nhuộm lên nước da khỏe khoắn của của hai chị em. Trần Thị Dung đứng nghiêm trang trước khung cửa, dùng ánh mắt khiển trách nhìn cậu em con chú con bác đứng trước mặt mình. "Em có lỗi với chị, hôm trước em nói với bá chuyện anh Tá Chu...". Thị Dung thở dài, vẻ buồn buồn hiện trên khuôn mặt tuyệt sắc, làm xao động cả nắng trưa. Cái cậu Thủ Độ này thật là, không biết cậu ấy không vừa ý điều gì, lúc nào cũng đặt điều, bịa chuyện hại chàng bị cha trách phạt, lại không thích đọc sách, viết chữ với thầy đồ, cứ rảnh là chạy tới đây... Nhìn bóng dáng cậu em thất thểu quay về, Trần Nhị Nương lại bất giác bật cười, nét mày như phù dung mới nở, ánh mắt mát như đẫm sương.

Nàng quay người trở vào phòng, ngồi xuống trước tấm gương đồng, nâng tay chạm nhẹ lên khuôn mặt. Ngày qua tháng lại, năm nay nàng cũng đã bước sang tuổi đôi tám rồi. Trần Thị Dung nghĩ ngợi vẩn vơ, lại nhớ tới ngày Phùng Tá Chu tới nói chuyện với cha nàng. Lúc ấy, trời còn lập xuân, gió nhẹ hiu hiu thổi đem theo hương mằn mặn của biển tràn cả vào trong phòng. Nàng khấp khởi cùng Ả Liễu- người ở trong nhà ở gian sau chờ đợi, viễn cảnh tươi đẹp cứ thế hiện lên trong tâm hồn thiếu nữ, tới khi cái lắc đầu của cha nàng kết thúc tất cả. Hai mắt Thị Dung như hoa lên, cha nói gì, nàng không còn nghe rõ nữa. "Cái Dung là đứa có nhan sắc, lại biết cầm kỳ thi họa, ta muốn hoãn chuyện hai đứa lại một thời gian, để chờ kế lâu dài. Đợi buổi loạn lạc qua đi, tính chuyện trăm năm cũng chưa muộn." Đôi mắt nàng mang theo chút xót xa, khuôn mặt mỹ nhân trong gương như đang cười cợt nàng. Nàng biết mình sinh ra trong nhà có quyền thế, không sống cảnh cá chậu chim lồng, thì cũng là cành hoa quý trao đi, mang về vinh quang cho họ Trần. Con trai trong vùng, không ai không biết tới nàng, không phải vì nhan sắc, thì cũng là vì danh tiếng của cha nàng...

Không phải. Hình như còn một ai khác, một người nhìn thấu được nỗi khổ tâm của nàng. Hình như, nàng từng hỏi người đó "Sao em cứ trêu chị thế?", cậu con trai đó hồn nhiên đáp lời: "Tại em thấy chị buồn". Hình như, cậu bé ấy vẫn cố sức tập luyện cung kiếm, mong muốn mai sau thoát khỏi làng chài nhỏ bé, phỉ chí tang bồng. Hình như, mỗi khi ra khơi trở về, đều sẽ đặt trước cửa sổ nhà nàng một nhành hoa muống biển. Sắc tím nhàn nhạt, tha thiết như màu mắt thiếu niên.

"Cô ơi, ông cho gọi cô", Trần Thị Dung mơ màng nhìn ra, thấy Ả Liễu tủm tỉm cười. Nàng thở dài, sửa soạn lại xiêm y, chậm rãi dặm thêm màu phấn son man mác buồn lên khuôn mặt. Ả Liễu vẫn nói liên hồi: "Con vừa nghe ông nói, hình như trên kinh có biến, nhà ta có phúc nghênh đón được thái tử...". Cây trâm hoa ngừng lại giữa không trung, sắc mặt Thị Dung tái nhợt. Vậy là cha đã quyết rồi.

Quả nhiên, xa xa có bóng một thiếu niên mặc áo bào màu huyền, bổ tử thêu rồng 5 móng, mặt mày đẹp như ngọc, xung quanh có mấy cận vệ mặc áo tía. Trần Lý thấy bóng con gái, khẽ liếc mặt ra hiệu cho nàng. Thị Dung giấu vẻ không vui, lấy nét tươi tắn, nhẹ nhàng mời thái tử thưởng trà. Chàng cười, đuôi mắt phượng sáng lấp lánh, nhận chén trà từ tay nàng. Từ hôm đó, tới ngày nàng lên thuyền hoa về kinh đô, chỉ như thoáng qua trước mắt.

Mặt nước lấp lánh đầu thu, trời trong gió nhẹ thổi qua mạn thuyền. Trần Thị Dung đưa mắt nhìn Lý Sảm, chàng đứng đầu mũi thuyền, chắn mọi sóng gió, thân quen vô cùng, lại xa cách không kể xiết. Từ đằng xa, trong lời chúc mừng của họ hàng hai bên, có một thiếu niên cưỡi ngựa, đứng trên vách núi ngắm con thuyền xuôi dòng. Thủ Độ ngẩn ngơ nhìn nước chảy hoa trôi, lại thấy người chị họ ngước mắt lên tìm cậu. Ánh mắt hai người chạm nhau, một nụ cười nở trên khóe môi, lại hai hàng lệ ướt đẫm khóe mắt. Giống như ngày nào, cậu vẫn luôn lén nhìn qua cửa sổ, nhìn chị ấy thêu hoa tường vi, viết thư gửi anh Tá Chu hay thi thoảng quở mắng cậu. Hôm đó trăng rất sáng, Thị Dung đưa tay vuốt nhẹ gò má cậu em, từng lời từng lời khắc vào cõi lòng cậu: "Chị cả đời này chỉ có thể ở lại đây thôi, em thì khác. Trần Thủ Độ, em hãy đi thật xa, đứng lo nghĩ cho chị, đem tâm đem sức mà giúp đời...". Nhìn con thuyền hoa chở theo bóng dáng người thương khuất dạng, thiếu niên quay ngựa lại, phi nước đại rời khỏi vách núi.

Sau đó, Thị Dung nhập cung, trải qua bao sóng gió thăng trầm, trở thành hoàng hậu nhà Lý. Đàm Thái Hậu vốn không thích nàng, luôn tìm cách khiến đức thánh thượng ghét bỏ, xa lánh nàng. Tới khi sóng gió đã tạm yên, hai con gái Ngọc Oánh cùng Thiên Hinh cũng dần khôn lớn, quyền lợi của gia tộc nàng đã cầm chắc trong tay. Đó mới là lúc dông bão ập tới: đức thánh thượng mắc trọng bệnh, tinh thần luôn luôn không tỉnh táo. Hoàng Hậu Trần thị gạt nước mắt, trọng trách trên đôi vai gầy yếu của nàng ngày càng lớn. Nàng không còn là thiếu nữ an nhiên sống trong nhung lụa, nhưng vẫn là một người mẹ, một người vợ...

"Ta là thiên tướng nhà trời, được Ngọc hoàng phái xuống trần í..a gian..." "Hoàng thượng, thiếp xin người, người tỉnh lại đi...". Lý Huệ Tông đã hoàn toàn không còn nhớ nàng là ai, hất tay đẩy nàng ngã xuống đất. Một vòng tay ấm áp đỡ lấy nàng, áo choàng của người đó đem lại hơi ấm quen thuộc mà nàng đã từng lãng quên. Khuôn mặt của thiếu niên ngày xưa hợp lại làm một với chàng trai phong trần, rắn rỏi trước mắt. Ánh mắt xanh tha thiết như hoa muống biển ngày xưa...