Hắn chỉ hơi hơi nghiêng người qua bên cạnh, lập tức lấy một góc độ vi diệu làm động tác chụp xuống của Yuna hoàn toàn trật lất.
Điều này làm cho Yuna lập tức sững sờ, mà Nguyễn Đen Vâu cũng kinh hãi há to miệng: "Yuna , đây là ngươi muốn gì đây?"
Động tác thất bại làm ánh mắt Yuna nhìn về phía Thái Hòa xuất hiện một chút biến hóa, nhưng giọng điệu của nàng lại có vẻ hơi bất thiện: "Cây dao ngắn này lấy được ở nơi nào."
"Không có liên quan với ngươi đi." Bị nàng chất vấn một câu, tăng thêm nàng vừa mới tùy tiện ra tay, cũng làm cho Thái Hòa không nhịn được hơi hơi nhíu mày, không khách khí đáp.
Mặc dù cũng không tự nguyện, nhưng mình coi như là cứu bọn họ, không biết lễ phép cũng phải có cái mức độ đi. Xem xét thái độ Nguyễn Đen Vâu đối xử với nàng thận trọng, cũng biết nàng dựa vào sức chiến đấu của bản thân mạnh mẽ, bình thường kiêu ngạo đã quen, nhưng Thái Hòa còn không quen điệu bộ này của nàng.
"Ngươi!" Yuna có hơi tức giận trừng mắt liếc nhìn Thái Hòa, nhưng nhìn ánh mắt nàng thỉnh thoảng liếc về phía thanh đao ngắn, dĩ nhiên nàng đặc biệt để ý với thanh đao này. Sau khi trầm mặc vài giây, nàng thoáng điều chỉnh giọng nói một chút, lại hỏi: "Thanh đao ngắn này ngươi lấy được từ nơi nào, có thể nói cho ta biết hay không."
Chị đại rất ít khi nào xuống giọng với người khác đấy, chuyện này cần nhìn qua vẻ giật mình của Nguyễn Đen Vâu sẽ biết.
Vốn cũng không có gì phải giấu giếm, Thái Hòa lập tức nói đơn giản một lần mình tới trong tiệm đao kiếm thủ công sưu tầm vũ khí, làm bóp méo một ít chuyện Zombie biến dị ở trong cửa tiệm, ví dụ như khối chất gel màu hồng kia...
Nghe được tồn tại Zombie biến dị, hai người này không có lộ ra sắc mặt kinh ngạc chút nào, điều này cũng làm cho Thái Hòa khẳng định suy đoán của mình. Quả nhiên ở trong Chợ Lớn, số lượng Zombie biến dị đã không ít ...
"Ngươi đi nơi đấy, là cửa hàng của nhà họ Vương đúng không?" Yuna đột nhiên hỏi.
"Làm sao ngươi biết ." Mặc dù cây đao ngắn này là thành phẩm, nhưng vỏ đao và trên thân đao cũng không có khắc chữ, làm sao cô bé này nhìn ra được. Nghĩ lại, cửa hàng đao kiếm của nhà họ Vương ở Sài Thành cũng rất có tiếng, phỏng chừng cũng không khó đoán được đi...
Vẻ mặt của Yuna có hơi phức tạp liếc nhìn thanh đao ngắn: "Nói cách khác, người trong cửa đều chết sạch đi. Được rồi, không có gì."
"Đã không có gì, ngươi có thể đừng nhìn chằm chằm vào ta được hay không..." Bị Yuna vẫn đang nhìn chằm chằm nửa người dưới, Thái Hòa luôn có một loại cảm giác hết sức kỳ dị , không nhịn được kiên trì nói ra.
Đầu tiên là Yuna sững sờ, sau đó lập tức vô tình cười khẽ một tiếng: "Sợ cái gì, bạn gái của ngươi không phải là không có chú ý chút nào hay sao?" Nói xong, nàng đưa tay chỉ Lê Bống đứng ở sau lưng Thái Hòa, "Đúng không. Chị đẹp."
"Ta chú ý ..." Thái Hòa lập tức không nói nên lời, cô bé Yuna này nhìn qua nhiều nhất mười bảy mười tám tuổi, nói chuyện như thế nào sắc bén như vậy, nhưng mà nghe nàng đáp lời với Lê Bống, Thái Hòa lập tức vội vàng nói, “Chuyện này, thật xin lỗi, nàng sẽ không nói chuyện ...”
"À? Chị gái xinh đẹp như vậy, lại không thể nói gì sao. Ặc , thật xin lỗi , chị đẹp đừng chú ý a ...” Đầu tiên là Nguyễn Đen Vâu kêu to một tiếng, sau đó lập tức lúng túng cười làm lành nói.
Thái Hòa cũng không biết nên giải thích như thế nào, đành phải cười khổ gật đầu một cái.
Chuyện làm hắn không nghĩ tới chính là, sau khi Yuna liếc nhìn thật sâu Lê Bống, đột nhiên bàn tay bắt được cổ tay của nàng. Nếu như không phải là Thái Hòa lập tức ngăn lại xúc động công kích của Lê Bống, phỏng chừng trong nháy mắt này, Yuna đã bị Lê Bống xé thành mảnh nhỏ rồi.
Xem qua mặt của nàng, dĩ nhiên không có ý thức được, mới vừa rồi chính mình nguy hiểm cỡ nào: "Chị đẹp, đến trong nhà của chúng ta nghỉ ngơi một lát đi, ta xem sắc mặt ngươi thật không tốt."
Trong giọng nói của nàng ẩn hàm một chút đồng tình, hơn nữa sau khi nói xong, ánh mắt nhìn về phía Thái Hòa cũng nhu hòa rất nhiều: "Ngươi rất không tồi, đi lên ngồi một lát, ta mời ngươi uống rượu."
Hiểu lầm!
Thái Hòa vừa muốn há miệng cự tuyệt, Yuna cũng đã dắt lấy Lê Bống chạy lên lầu, mà Nguyễn Đen Vâu cũng đi tới sau lưng Thái Hòa, thúc giục phía sau lưng của hắn: "Đi thôi đi thôi, thật khó lắm chúng ta mới nhìn thấy được người sống đây...”
Lên lầu , sau khi mở ra cửa một gian phòng trong đó, Thái Hòa mới kinh ngạc phát hiện, trong căn nhà này đây cũng không chỉ có hai người Yuna.
Mười mấy người cả trai lẫn gái đồng thời đưa mắt nhìn sang cửa ra vào, quét mắt qua một cái, tất cả đều là thanh niên không lớn hơn 20 tuổi. Một người nữ sinh trong số đó mặc đồng phục trung học vừa nghe thấy tiếng mở cửa, thật hưng phấn chạy tới đón: “Chế, các chế đã trở về rồi !”
“Ồ, lại mang về hai người.” Nữ trung sinh lướt qua nhìn nhìn Yuna sau đó nhìn về phía Lê Bống và Thái Hòa, thuận miệng hỏi một câu, sau đó lập tức chuyển chú ý đến balô sau lưng Đen Vâu, “Hôm nay thu hoạch như thế nào đây?”