Đại Sở XX năm, Thanh Dương Huyền , phố Long Tĩnh .
Nơi này ở có chưởng quỹ tiểu lâu , lão bản trà điểm , tiểu nhị thư phòng, cũng có bộ khoái huyện nha.
Đương nhiên, còn ở tiên sinh dạy học.
Nhà số mười ở phố Long Tĩnh , có ba phòng ở , lớn không tính lớn mà nhỏ cũng không phải nhỏ . Ở nơi này chính là vị tiên sinh dạy học ở phố Long Tĩnh , họ Hứa, tục danh Chính Nhất. Tuổi chừng ba mươi có hơn , có nương tử có nhi tử , trong nhà còn có một quản gia , nhất bà vú , một phòng nô bộc.
Nơi này chính là nhà của Hứa Vị.
Lúc này Hứa Vị ba tuổi, một bánh bao nộn nộn xinh xinh .
Ngồi ở trên bậc thang đại đường, Hứa Vị bánh bao ba tuổi hai tay chống cằm, nhìn ca ca hắn được quản gia bá bá chỉ đạo đứng trung bình tấn. Tầm mắt lại ngước đến chỗ Trương mụ mụ cùng mẫu thân hắn đang ngồi thêu thùa , mẫu thân hắn đeo một mảnh lụa trắng mỏng , ngồi chuyên chú thêu từng nét .
Các hàng xóm láng giềng đều tung tin vịt nói tướng mạo mẫu thân hắn xấu xí, quanh năm suốt tháng đều phải đeo một cái diện sa, nhưng xấu thì như thế nào? Cha phi thường yêu thương nương, hơn nữa trong nhà cũng không có nữ nhân khác , kiếp trước vốn không có, cho dù mẫu thân đã chết, cha cũng không có thú nữ nhân khác vào cửa .
Có Người lắm chuyện , muốn làm mai mối cho cha nạp thiếp, cha lại cười tủm tỉm nhưng phi thường kiên quyết cự tuyệt .
Khi đó, Hứa Vị bánh bao còn nhớ rõ, đó là sau khi hắn sống lại không bao lâu, vừa mới trong tháng , cha hắn ôm hắn nơi nơi đi khoe.= =
Tuy rằng kiếp trước kiếp trước không nhớ rõ cha đã lấy lí do gì để cự tuyệt chuyện mai mối nạp thiếp , nhưng khi hắn may mắn đích thân tới hiện trường thì hắn vẫn nhịn không được 囧.
Cha hắn ôm hắn……[ nhìn trời, lão cha nha, ngươi cự tuyệt loại chuyện này thì cần chi ôm ta nha….]
Nói là muốn hưu vợ nhưng có chuyện xấu hổ .[ Trầm mặc, quay đầu.]
Sau đó, một bộ thập phần khó xử dùng ánh mắt chỉ trích hàm tình [?]…….
Xấu hổ thê lương nói thân mình có bệnh không tiện nói ra [?!]
Không dám chậm trễ thanh xuân của tiểu thư nhà người ta và vân vân……….[ cha, nếu thân ngài có bệnh không tiện nói ra, ta cùng đại ca ở đâu mà tới vậy ?]
Lần đầu tiên, người ta cho là lý do cự tuyệt, không tin.[ trầm mặc, cả ngày ôm nhi tử nơi nơi đi khoe rằng nó giống mình …….. Người ta sẽ tin mới là lạ!]
Lần thứ hai, người ta liền lôi kéo cha hắn đi xem đại phu, cha hắn thế nhưng không cự tuyệt?! Còn rất không phúc hậu đem hắn đưa cho người khác?!
Hắn hết chỗ nói rồi, cha , ngươi không sợ nhi tử của ngươi sẽ bị người ta ôm đi sao?! Hắn hiện tại rốt cục hiểu được vì cái gì mẫu thân luôn hung dữ với cha hắn như thế ……..
Sau đó, lão cha hắn thí điên thí điên đi theo người ta, đi theo đại phu vào nội thất, đi ra sau, đại phu trầm mặc khó xử nhìn cha hắn, lập tức đi ra một bên nói thầm, nói cái gì kỳ thật xác thực có, tốt nhất đừng chậm trễ cô nương người ta, vân vân….
Sau lại, Người lắm chuyện cẩn thận cân nhắc một chút, bừng tỉnh đại ngộ, mãnh liệt vỗ đùi, thật sự là thiếu chút nữa liền chậm trễ cô nương nhà người ta!!
Người lắm chuyện nghĩ , Hứa tiên sinh tuấn tú lịch sự, đầy bụng tài hoa, sao lại cưới một cô nương xấu xí thế ?! Thì ra là thế! Thì ra là thế!
Vì thế, sau lại, người nào biết việc này mà nhìn thấy cha hắn , đều khó nén đồng tình, ai, hảo hảo một chủng mã liền bị hủy như vậy……
Cha hắn thế nhưng cũng ra vẻ xấu hổ thê lương, nhưng thật ra những kẻ lắm chuyện này cũng có chút ngượng ngùng, liều mạng nói cái gì xú thê hiền lành nha , kỳ thật, Hứa tiên sinh ngươi thật có phúc a, bla bla a…..
Mà nương hắn tuy nói tướng mạo xấu xí, lại phi thường hiền lành cũng phi thường có tài , cha hắn tuy rằng là nổi danh xa gần là phu tử của Thanh Dương học viện , nhưng không phải cái chức vị hiển hách quan trọng gì, lương tháng cũng có hạn, mà trong nhà còn có hắn cùng lão ca hắn, còn có quản gia bà mụ , một phòng nô bộc, vì thế, nương phải cùng Trương mụ mụ làm chút đồ thêu thủ công để bù vào chi tiêu trong nhà . Mà đồ thêu này phi thường tinh xảo, hàng xóm láng giềng phi thường khen ngợi, đương nhiên, nguồn tiêu thụ cũng phi thường hảo.
Nương xác thực rất xấu, kiếp trước hắn rất quá tò mò, nhưng nương hắn cũng không để cho hắn xem, kiếp này khi mới sinh ra, rốt cục thấy nương , ôi bộ dáng ………..
Đích xác, thực xấu.
Trên mặt phải có một đạo vết sẹo thật sâu.
Từng là lang trung, hắn đương nhiên có thể nhìn ra, đó là thương do đao ……..
Nếu không có vết thương kia , như vậy , nương chính là một đại mỹ nhân …….
Vì sao lại bị thương như thế ? Hắn không rõ.
Ca ca thực thích luyện võ.
Dường như từ lúc hiểu chuyện đến giờ , ca ca liền luyện võ không chán , chí nguyện của ca ca chính là làm một tướng quân, chỉ là kiếp trước, ca ca còn chưa thực hiện liền chết trận sa trường ………
Đại danh của ca ca tên là Hứa Hạo Nhiên , cha cùng nương đều thực thích gọi ca ca là Hạo Tử. Sau đó, kêu mình là Vị Vị . 囧
Tính tình ca ca nghiêm túc , còn mình sao , có chút ngốc.
Nhưng hắn biết, ở trong lòng cha cùng nương, mình cùng ca ca chính là bảo vật tối trân quý khắp thiên hạ.
Mỗi lần, cha cùng hàng xóm hay bằng hữu nói về mình cùng ca ca, đều vẻ mặt thỏa mãn. Vui tươi hớn hở .
Bất quá, ca ca đích xác thực không chịu thua kém, ngày ngày văn kê khởi vũ theo quản gia bá bá luyện võ , mà hắn, cũng chuẩn bị giơ chân ngăn quơ tay bé đi theo Tuệ Viễn hòa thượng ở Ngọc Hoa tự học tập kì hoàng thuật , hắn thề, thế phải nổi danh — Tẩu Phương lang trung!
Ngạch, đúng vậy.
Hắn cùng cha không có chung nguyện ý , đi theo phụ thân đọc sách làm quan ……..
Cho nên, khi nghe đến chí hướng bọn họ, cha hắn vui không nổi .
Hứa Vị còn nhớ rõ, lúc ấy là như vậy
~Ca ca vẻ mặt nghiêm túc: Cha, luyện võ có thể cường thân kiện thể, còn có thể bảo hộ nương cùng đệ đệ, Nhiên nhi không muốn giống cha, chỉ cần hứng hai ngày gió liền phát sốt………
Mà lý do của hắn là: Cha, Vị nhi phải làm lang trung, lần sau cha phát sốt , Vị nhi là có thể xem bệnh cho cha mà …………
Sau lại nghe nương nói, chuyện này khiến cha hắn oa ở trong lòng nương , khóc cực to .= =
Nhưng , khóc thì có thể làm gì ?!
Hắn cùng ca ca từ thế trước đã bắt đầu ghét đọc sách làm quan, đọc sách không thành vấn đề, nhưng muốn bọn họ đi thi khoa cử làm quan………
Nhìn trời,vậy bọn họ tình nguyện đi làm hòa thượng!!
Hơn nữa, lão cha nha, sư phó kiếp trước của ta là Tuệ Viễn hòa thượng , kiếp này cũng là sư phó ta , ta cùng hắn nhất định có duyên phận thầy trò!
Nói đến sư phó hắn, người ta sẽ nói ngày là cao tăng, không chỉ đầy bụng thi thư, tinh thông y thuật, nghe nói, toán mệnh chi thuật cũng có chút tinh thông. Kiếp trước Hứa Vị không rõ ràng lắm, nhưng kiếp này, Hứa Vị nhớ rất rõ ràng, sư phó hắn vào lúc hắn đầy tháng thì xuất hiện ở trong nhà hắn , lúc ấy cha cùng nương đều ngây ngẩn cả người. Ngay lúc đó , cha cùng nương đều không biết đó là sư phó.
Sư phó lúc ấy đã hơn sáu mươi tuổi . Ôm hắn, cẩn thận nhìn hắn, lúc ấy hắn nhớ rõ vẻ mặt sư phó rất hoang mang, miệng thì thào không ngừng cái gì “Phượng hoàng niết bàn phục sinh ”
Lúc ấy hắn liền mờ mịt , hắn nhiều nhất cũng chỉ là luân hồi trọng sinh ??? Cái gì phượng hoàng??
[ Em là Phượng dzậy anh là Long rồi =)) ]
Sau đó, mặc kệ hắn có nguyện ý hay không, sắc mặt cha hắn xanh mét như thế nào, liền đem hắn thu làm đồ đệ. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là phải thành tục gia đệ tử!
Hiện giờ nhoáng lên một cái, ba năm . Tiếp qua hai năm sẽ đi Ngọc Hoa tự cùng sư phó học y !
Ngồi ở trên bậc thang đại đường, Hứa Vị bánh bao ba tuổi tươi cười.
Trong lòng giơ nắm tay nho nhỏ — hắn nhất định sẽ trở thành Tẩu Phương lang trung xuất sắc nhất!!