Chung Thiên Chính đi đến bên người Lô Diệu Gia kéo hắn hô lên: "Chúng ta thắng!"
"Chúng ta thắng!"
Đại Truân, đám mã tử, các cảnh ngục tận mắt nhìn thấy toàn bộ quá trình, trong nháy mắt cảm giác thấy lạnh cả người nhảy lên đỉnh đầu.
Ngục giam giết cảnh!
Hai gã tù phạm ở trong ngục giam hợp mưu giết cảnh!
Còn là giết chủ nhiệm bảo an?
"Cái * gì thế này!" Mấy tên giám ngục thuộc hạ liên tiếp lui về phía sau, bắt đầu cầm lấy còi thổi mãnh liệt báo động cho trạm canh gác.
Trang Thế Giai sớm đã chuẩn bị ổn thỏa, bộ dáng làm bộ đến đây tiếp viện, mang nhân mã theo cảnh đội trước hết nhất xông vào phòng trị thương: "Chuyện gì xảy ra! Chuyện gì xảy ra!"
"Hùng ca bị giết!"
"Là Chung Thiên Chính cùng Lô Diệu Gia làm!"
Giám ngục vội vàng dựa vào hướng đám người Trang Thế Giai, không mảy may chú ý tới ánh mắt của hắn bình thản như nước, giống như tất cả đều ở trong đoán trước của hắn.
Chỉ thấy Trang Thế Giai ngồi xuống trên mặt đất, nhặt lên một thanh chủy thủ nhuốm máu, tròng mắt hơi híp, bỗng nhiên gọi vào: "~~~ thanh đao này là của Đại Truân! Đại Truân giết Hùng ca!"
Mấy tên giám ngục trừng to mắt, ào ào ào, nhanh trong tránh qua một bên rút lui mấy bước, vội vàng kéo dài khoảng cách với Trang Thế Giai đám người.
Bọn họ đột nhiên phát hiện người Trang Thế Giai mang tới toàn bộ là nhân mã cảnh đội.
Tim Đại Truân đập loạn, đột nhiên đoán được cây đao này của Chung Thiên Chính là từ đâu tới, vì sao bản thân chủy thủ lúc vào tù, sẽ ở trong tay Chung Thiên Chính.
"Không! Không phải ta!"
"Trưởng quan, không phải ta! Không phải ta a!" Đại Truân lập tức lăn một vòng phủ phục ở dưới chân Trang Thế Giai, gắt gao nắm ống quần của hắn lên tiếng khóc cầu khẩn.
Hắn mới vừa vặn may mắn bản thân trốn qua một kiếp, trong nháy mắt lại ngã xuống tội giết cảnh ngục, cuộc sống chuyển hướng quá nhanh, nhanh đến hắn cũng không thể nào chấp nhậnđược.
Trang Thế Giai không hề bị lay động, nhìn cũng không nhìn hắn chút nào, chỉ là cầm gậy cảnh sát đập ở trong bàn tay, hơn nữa ngữ khí lạnh lùng lần nữa nhắc lại nói: "Thanh đao này là của Đại Truân! Là Đại Truân giết Hùng ca!"
Sau đó, Trang Thế Giai không nói thêm gì nữa, ngược lại dùng con mắt hướng về mấy tên giám ngục.
Các cảnh ngục bừng tỉnh đại ngộ: "Không sai! Ta tận mắt nhìn thấy Đại Truân tiêu diệt Hùng ca! Chính là Đại Truân làm! Chính là Đại Truân làm!"
Trang Thế Giai lại dùng ánh mắt đảo qua những người khác một vòng, đám mã tử bên trong phòng trị thương lập tức đấm ngực dậm chân, ngang nhiên kêu trời kêu đất rít gào: "Đại lão a đại lão! Ngươi tại sao phải làm ra chuyện như vậy . . ."
"Nhiệm vụ hoàn thành: Diệt trừ sát thủ Hùng, thu hoạch được 600 điểm kinh nghiệm."
"Đẳng cấp kinh nghiệm đã đủ, đẳng cấp của kí chủ +1, điểm thuộc tính +1."
"Trước mắt Kí chủ đẳng cấp LV8, có được 1 điểm thuộc tính."
Trang Thế Giai xử lý xong hiện trường, bên hông cắm một khẩu súng lục 54, một mình trở lại ký túc xá.
Mặt đồng hồ phản xạ ra một vầng ánh trăng, ánh trăng chiếu qua hắn con mắt, trong đầu lần thứ hai vang lên tiếng nhắc nhở nhiệm vụ hoàn thành.
Sát thủ Hùng cho rằng cầm súng trong tay là lập tức có thể tiêu diệt hắn, thật không có ý nghĩa, người còn chưa kịp bắn ra viên đạn nào! Khẩu súng này đã bị giao nộp!
Mà trong một phút "Sát thủ hùng" tử vong này, hệ thống lập tức vang lên một lần nhắc nhở. Lần này chỉ là hệ thống cảm giác được hắn muốn phải thêm điểm, lần thứ hai bật lên bảng điều khiển, phục vụ hết sức thân mật.
Nhiệm vụ ban thưởng 600 điểm kinh nghiệm, tích lũy tăng thêm lúc trước 200 điểm, vừa vặn có thể đủ để hắn tăng lên một cấp, thu hoạch được một điểm thuộc tính mới.
Cân nhắc đến ngồi lên vị trí thám trưởng đã là chuyện là chắc như bắp.
Hắn không có suy nghĩ nhiều lập tức thêm điểm thuộc tính lên "Giá trị linh cảm ".
Đợi đến khi tấn thăng xong thám trưởng, giải tỏa "Siêu năng lực", lập tức có thể lập tức sử dụng giá trị linh cảm thôi động siêu năng lực.
Bằng không, đến lúc đó có siêu năng lực, không có giá trị linh cảm, đây không phải là rất lúng túng sao? Trang Thế Giai là một gã thông minh, đương nhiên sẽ sớm chuẩn bị sẵn sàng.
Thuộc tính có liên quan với siêu năng lực, thật ra tổng cộng có hai loại "Điểm khí lực " cùng "Điểm linh cảm", nhưng mà điểm khí lực hiện tại đang là màu nâu, thuộc về trạng thái không thể tăng thêm.
Hơn nữa lúc tổng cộng lực hành động cùng lực phản ứng đạt tới 5 điểm, tự động tăng lên một điểm, hiện tại lập tức có một điểm thuộc tính, tượng trưng cho thôi động sức chịu đựng loại siêu năng lực nào đó.
Việc này khiến Trang Thế Giai có lĩnh ngộ đại biểu cho "Điểm Khí lực ", càng thêm dứt khoát thêm điểm thuộc tính vào "điểm Linh cảm " rồi.
. . .
Đêm đó, ở dưới Trang Thế Giai uy hiếp ám chỉ, giám ngục đều ý thức được "Sát thủ hùng" bị giết có huyền cơ khác. Lại liên tưởng đến hành động cảnh đội phái người đến, rất nhanh lập tức hiểu ra được "Sát thủ hùng" đứng sai đội, sự tình đã không cách nào vãn hồi, càng không cách nào nhúng tay.
Huống chi còn có Trang Thế Giai tự mình dẫn người trấn trụ tràng diện? Bất kể là giám ngục, hay là mã tử cũng lâm trận đổi giọng! Chỉ ra chỗ sai "Đại Truân" là hung thủ xử lý "Sát thủ Hùng"!
Sau đó, "Đại Truân" bị giám ngục bắt trói đến phòng trừng phạt, chờ đợi giám sát làm xử lý cuối cùng.
Xử lý như thế nào cũng có thể nghĩ.
Trang Thế Giai là an bài hai người "Chung Thiên Chính" cùng "Lô Diệu Gia" trở về phòng trị thương số 8, muốn cho bọn họ thanh thản ổn định ngủ một giấc.
Bất quá hai người bọn họ vừa mới trải qua xong đấu tranh tàn khốc.
Đi chỗ nào ngủ?
Trong phòng trị thương Số 8 đám người Ngốc Tiêu nhìn thấy A Chính cùng Gia Diệu trở về, còn tưởng rằng là 2 người bị đánh rất thảm, giám ngục thực sự nhìn không được, mới có thể trả 2 người lại tị nạn.
Không có cách nào, trên thân hai người máu me đầm đìa, bộ dáng hết sức doạ người, xem xét chính là vừa mới xảy ra đánh đập xong. Ai cũng không đoán được 2 người vừa mới tự tay giết kẻ thù của chính mình, đã làm thịt sát thủ Hùng.
Ngày thứ hai tin tức "Sát thủ hùng" bị Đại Truân sát hại truyền ra, triệt để làm nổ tung toàn bộ ngục giam Xích Trụ, chỉ là âm thầm bên trong ngục giam Xích Trụ lại thủy chung lưu truyền một cái phiên bản khác. . .
Đêm nay qua đi A Chính cũng sẽ không là A Chính, mà là Chính ca!
Trang Thế Giai đối với chuyện này cười một tiếng, cơ bản không thèm để ý thanh danh ngục giam và lời đồn. Nếu như A Chính cũng đang là ca, hắn chẳng phải là Trang Gia sao? Trong mắt hắn A Chính chỉ là A Chính, một tù nhân mà thôi.