Chương 70: Một Cái Ân Tình (1)

Biểu lộ của Sát thủ Hùng rất cứng ngắc bước nhanh về phía trước, lúc đi đến trước mặt Đại Ngốc, Đại Ngốc còn đang giãy dụa dưới cưỡng ép của cảnh ngục. Sát thủ Hùng thuần thục nhanh chóng móc côn cảnh sát ra, lấy tay ấn xuống bả vai Đại Ngốc, một côn toàn lực nện ở đỉnh đầu đại ngốc.

Bộp!

Một lần này đập chặt chẽ vững vàng.

Bởi vì "Sát thủ hùng" hận những tù phạm này để cho mình mất mặt ở trước mặt bạn đồng sự cảnh đội, cho nên 1 lần này so với thường ngày còn đập mạnh hơn.

Truyền ra từng tiếng vang trầm, Đại Ngốc máu chảy đầu rơi.

Giờ phút này, trên mặt mấy tên đại lão Ngốc Tiêu, Đại Truân đều lộ ra biểu lộ sợ hãi. A Chính vội vàng che con mắt Lô Gia Diệu: "Đừng nhìn, sẽ có bóng ma tâm lý."

". . ." Lô Gia Diệu hàn ý đầy người, đại ngốc sau đó trừng to mắt, không nói một lời nghiêng đầu ngã xuống.

Trang Thế Giai tận mắt thấy 1 màn này, lông mày khóe mắt giật giật một cái, trong lòng cũng có hơi không đành lòng.

"Đủ hung ác!"

Người đủ hung ác như "Sát thủ hùng" vậy, thật phải một lần là xử lý, tuyệt không thể chừa cho đối phương bất cứ cơ hội trả thù nào.

"Hùng ca trước giờ làm việc như vậy, quen rồi là ổn thôi." Lão Ngô ở bên cạnh vỗ vỗ bờ vai của hắn thanh thản nói.

Thật ra nếu không phải là "Sát thủ hùng" đủ hung ác, hắn thật đúng là không nhất định có thể làm được tới vị trí chủ nhiệm bảo an. Huống chi muốn trấn trụ toàn bộ tù phạm trong tù, nhất định phải hung ác, nhất định phải độc, khiến đám tù nhân quen phách lối này sợ ngươi, kinh hãi ngươi. Bằng không thì ngay cả tù phạm bình thường ngươi cũng không trấn áp được, làm gì được tới chức chủ nhiệm bảo an? Tù phạm ba ngày là gây chuyện hai lần, một chút mặt mũi cũng không bán cho ngươi.

"Đúng vậy a đúng vậy a, Ngô cảnh quan ngươi nói không sai." Trang Thế Giai liên tục gật đầu, mặt ngoài giả ra một bộ dáng vẻ sợ "Sát thủ hùng", trong lòng lại đang mắng thầm: "Sát thủ Hùng ngay cả Lạc ca cũng dám làm khó dễ đây này, nói không chừng chuyện làm ở bên ngoài, còn ác hơn so với bên trong này đây."

"Đi, chúng ta lên đi." Lúc này sát thủ Hùng đã để người mang "Đại ngốc" đến y viện, đồng thời hạ lệnh kết thúc phong toả, toàn bộ tù phạm bắt giam về phòng.

Hai người Trang Thế Giai và lão Ngô cũng tuân thủ mệnh lệnh, dựa theo chỉ lệnh xua đuổi tội phạm đi trở về kiểm tra vết thương. Mặc dù lúc này đám tội phạm thật sự thành thật trở lại, hơn nữa ở trong lịch sử chưa từng xảy ra tình hình tiếp tục bạo động. Nhưng mà cảm xúc tội phạm còn ở vào trong phấn khởi cao độ, bọn họ nhất định phải bảo trì cảnh giác cao độ từng giờ từng phút một, dự phòng tình huống có lại chuyện xảy ra nữa.

Lúc này, lão Ngô cùng A Hạo đi xua đuổi những người khác về phòng giam, Trang Thế Giai đi đến một nơi hẻo lánh nào đó trước mặt "Người mù " lúc nãy, phất phất gậy cảnh sát nói ra: "A Chính, đi thôi."

A Chính trong lòng lộp bộp một tiếng, trên mặt lại cười hì hì nói: "Vâng vâng vâng, trưởng quan, chúng ta lập tức đi."

Hắn kéo lên Lô Gia Diệu từ dưới đất chạy trốn như một làn khói, rút vào bên trong một đoàn đội ngũ bị thương khác về phòng giam.

Lô Gia Diệu có hơi không rõ biểu hiện của A Chính, vừa đi vừa hỏi: "Chính ca, ngươi chạy nhanh như vậy làm gì."

“Cái gì mà làm gì? Tên kia mới đến ngày đầu tiên đã biết tên của ta, đ**ch moẹ nó, chắc chắn không có chuyện tốt." Mặt mũi A Chính tràn đầy dáng vẻ xúi quẩy, cảm giác giống như ăn phải một con ruồi vậy. Không đúng, càng giống là đi tại tản bộ ven đường, có người cầm shit ném hắn!

Trang Thế Giai nhặt lên đàn nhị hồ trên đất cùng "Kính râm", hừm.. Cười một tiếng, nhìn xem cảnh tượng "A Chính" chạy trối chết giật nhẹ khóe miệng: "Ta cũng sẽ không hấp diêm ngươi, ngươi sợ cái gì đây?"

"Ha ha, trong tù ở lâu, tưởng ai cũng bắt ngươi đi nhặt xà phòng(*)!"

Ngày thứ hai, quán cơm ngục giam.

Các cảnh ngục đang dùng cơm.

Sát thủ hùng ăn được một nửa đột nhiên vứt bỏ đũa: "Buổi tối an bài điều tra lớn, khu giam giữ phân chia như cũ."

Trang Thế Giai ngồi ở cùng một bàn ăn với sát thủ Hùng, trông thấy "Sát thủ hùng' đang bỏ đũa xuống bàn, trong lòng hơi hồi hộp một chút, vội vàng nâng bàn ăn lên hai thốn.

May mắn "Sát thủ hùng" phải lo lắng mặt mũi bọn tiểu nhị, mạnh mẽ nhịn xuống động tác nhấc lên bàn ăn, Trang Thế Giai lúc này mới buông xuống bàn ăn tiếp tục ăn cơm.

Có ít người thói quen ăn cơm thật không tốt a . . . Cũng không biết học từ nơi nào. . . Có phải cùng một người cha sinh ra hay không. Ở Đại Lục ăn cơm như vậy sẽ bị trưởng bối dùng đũa đập chết!

Trang Thế Giai đang thót tim mới vừa thở ra, sát thủ Hùng lập tức nói ra với hắn: "Giữa trưa nhà máy đồ mộc mất 1 cái giũa, nhà máy làm quần áo mất một cái kéo, chúng ta nhất định phải đem hai thanh công cụ tìm ra."

"Buổi tối ngươi dẫn đội người cùng ta cùng nhau tuần giám, ta dạy cho ngươi làm sao ứng phó những kẻ già đời kia."

Nhưng có thể là bởi vì muốn bắt "Trang Thế Giai" tra người, hơn nữa thân phận Trang Thế Giai là người phụ trách cảnh đội, sát thủ Hùng có chút tận lực thân cận đối với hắn. Quan hệ giữa hai người hiện giờ hữu hảo một cách quỷ dị, thậm chí đã bắt đầu xưng huynh gọi đệ. Giờ phút này, 2 người ngồi ở cùng một cái bàn ăn cơm, đủ để thấy quan hệ thân mật cỡ nào.

Mà mỗi khi ngục giam xảy ra một trận náo động, đám tù nhân trong ngục giam cũng sẽ không từ bỏ ý đồ, đủ loại hành động trả thù sẽ ấp ủ kéo dài. Để tránh tiếp theo náo ra sự kiện tử vong, nhất định phải đè bẹp nguy hiểm này từ trong trứng nước.

"Là, Hùng ca." Trang Thế Giai gật đầu lên tiếng, biểu lộ thuận theo đồng ý. Sát thủ Hùng thì móc ra một cái khăn tay ở trong ngực, vừa lau bên khóe miệng vừa giải thích nói: "Khúc mắc giữa Đại Ngốc cùng Ngốc Tiêu là tranh đấu giữa Hồng Hưng cùng Trung Tín Nghĩa, hiện tại lại cuốn vào Đông Tinh cùng Phùng Liên Thắng, sau đó sẽ không quá bình tĩnh."

"Chắc chắn phải tìm ra vũ khí, đợi đến đại ngốc xuất viện lập tức sẽ đâm vào trái tim của hắn. Người chết trong ngục giam không quan trọng, trọng yếu là không thể bị đồ vật ngục trong giam đâm chết, ngươi ở đây lâu một chút là sẽ rõ ràng."

(*)Nhặt xà phòng= trở trong trại giam không có phụ nữ nên dùng cúc hoa đàn ông và xà phòng thay thế.