"Chơi chết hắn! Huynh đệ đánh ngã hắn!"
Trên bãi tập hỗn chiến vẫn cứ tiếp tục, phạm nhân ăn mặc áo tù nhân màu vàng đất loạn chiến thành một đoàn.
Thế nhưng mà sau khi Trang Thế Giai đánh ngã 2 người tù gọn gàng sạch sẽ, đám tù nhân còn lại phảng phất đại mộng bừng tỉnh vậy hốt hoảng lui lại, không còn dám giao thủ với sát tinh trước mắt.
Cũng đã nhận rõ thân phận đám người Trang Thế Giai.
"Lão Ngô, a hạo không sao." Trang Thế Giai cười cười như như mây gió, thu hồi gậy cảnh sát không có tiếp tục truy kích, lui trở về phía hai người đồng sự, trong nháy mắt để 2 tên đồng sự tràn ngập cảm giác an toàn.
Đánh người đủ hung, thu tay lại đủ ổn! Gia hỏa này cũng rất trâu bò!
Ngô cảnh quan liếc nhau với A Hào, nỗi lòng lo lắng trong bụng cũng nhẹ nhõm xuống, vội vàng nói lời cảm tạ với Trang Thế Giai: "Trang tử đa tạ."
"Trang cảnh quan đa tạ."
Theo bọn hắn nghĩ thân thủ của Trang tử rất không tệ, tối thiểu có thể khiến cho bọn họ tránh thoát sinh hoạt trên giường bệnh một tuần.
"Không sao cả." Trang Thế Giai tùy ý xách trên tay gậy cảnh sát, cơ bản là không để vào mắt đám tù nhân bạo loạn này. Nếu như hắn thật sự nguyện ý toàn lực ra tay, đám tù phạm vừa mới tới lúc nãy một người cũng đừng hòng chạy thoát.
Bất quá, hắn không cần bại lộ quá nhiều thực lực, bằng không "Sát thủ hùng" xem xét hắn uy phong như vậy, nói không chừng lập tức phải hoài nghi thân phận của hắn, còn thế nào làm đại lão phía sau màn đây?
Mà hắn xem tình huống bạo động trên thao trường, trong ánh mắt không kinh ngạc mà lại rất mừng lớn.
Mình tới vừa vặn, đợi thêm mấy ngày điều kiện giết người trong ngục giam chẳng mấy chốc sẽ thành thục.
Đến lúc đó chắc chắn thành công 100 % mượn đao giết người, tuyệt đối có thể giết chết "Sát thủ hùng" không dính máu.
. . .
"Moẹ, sau này ngươi gây Sát Thủ Hùng cũng không cần gây người kia."
Lúc này A Chính mang theo Lô Gia Diệu đang ngồi xổm ở nơi hẻo lánh trong đám hỗn loạn, cầm trong tay một cái đàn nhị hồ, trên đầu mang theo một bộ kính râm, ổn thỏa một bộ dáng cách ăn mặc người mù mải võ.
Bất quá hắn cũng không có đang mãi nghệ, mà cảnh giác toàn thân xổ một câu nói tục với Lô Gia Diệu.
Nói đùa! Mặc dù chuyện Trang Thế Giai vừa mới làm chỉ là dao mổ trâu cắt tiết gà, nhưng mà làm sao có thể trốn qua hai mắt sắc bén của hắn?
Sau khi A Chính đã nhìn xong quá trình Trang Thế Giai ra tay, lập tức cũng nhận định Trang Thế Giai chính là cảnh sát hung mãnh, tuyệt đối không thể gây.
Gây "Sát thủ hùng" nhiều lắm thì chết, gây Trang Thế Giai có thể là chết cũng không biết chết như thế nào.
"Ác ác."
Lô Gia Diệu nhu thuận gật đầu, trên khuôn mặt gầy gò viết đầy hai chữ sợ hãi.
Đừng nói gây giám ngục, hắn cảm giác mình trong tù ai cũng không dám gây. Hắn chỉ muốn an an ổ ổn ngồi xổm xong 3 năm rồi ra ngục, nhưng mà muốn an an ổn ổn cũng không được a? Lịch sử ngục giam chính là bằng chứng tràn ngập máu tanh khủng khiếp nhất! Hắn muốn an an ổn ổn phải xem thử coi người khác có để hắn bình an hay không!
A Chính hiện giờ bình an trong ngắn ngủi cũng là dùng một lần tàn nhẫn nào đó đổi lại, hắn lại lấy cái gì đi đổi?
. . .
"Bá bá bá!" Cửa ra vào thao trường truyền đến tiếng bước chân chỉnh tề, 200 người cảnh sát mặc trang phục phòng ngừa bạo động, ngón tay nắm chặt gậy, tổ cảnh sát phòng ngừa bạo lực trình diện. Hai chiếc xe súng phun nước cao áp đã chạy đến, mấy tên giám ngục nhấc pháo mở nước.
"Ào ào ào!" Hai đạo dòng nước tràn ngập lực bộc phát kích xạ vài bên trong chiến đoàn, lực bộc phát to lớn xông lên lập tức xông ngã một đám người. Tù phạm bình thường nhìn xem từng gã cao lớn vạm vỡ, thế nhưng mà không có người có thể ở chịu đứng dưới xe phun nước được ba giây.
Dòng nước áp lực to lớn bắn vào làn da trên người, không chỉ có cảm giác đau nhói, sẽ còn xé rách tầng ngoài làn da, trực tiếp bắn ra vết thương. Nếu như lại chống đỡ lâu một chút thì không chỉ là ngoại thương, ngay cả nội thương cũng sẽ xuất hiện. Có thể nói xe súng phun nước tuyệt đối là lợi khí xua tan đám người, trước mắt toàn bộ cảng cũng chỉ có ngục giam Xích Trụ được phân phối.
Ngay lúc súng phun nước hiển uy, đám người này lập tức phân tán, "Sát thủ hùng" thổi còi lên trạm canh gác, rống to: "Tổ phòng ngừa bạo lực vào sân!"
"Cộc cộc cộc." Ủng da giẫm ở trên mặt đất, thanh âm vang dội mà chỉnh tề vang lên. 200 tên cảnh sát chống bạo động đang chạy chậm từng trận qua đi, sau đó phân tán thành mười tiểu đội chạy về phía phương hướng khác biệt, nhóm 5 người phối hợp, còng lại những người đang ẩu đã lẫn nhau, đánh ngã tù phạm đơn độc.
Rất nhanh, bên trong thao trường kêu rên một trận, một nhóm tù phạm bị đám nhân viên cảnh sát đánh ngã, tù phạm còn dư lại sau khi nhìn thấy giám ngục chơi lớn, nhanh chóng ngồi xuống ôm đầu ngồi yên.
Mỗi một lần náo động trên bãi tập cũng là như vậy, gây chuyện gây hấn, đánh nhau loạn chiến, sau đó tổ phòng ngừa bạo lực vào sân, tù phạm bắt đầu chịu thua. Bất kể là tù phạm vẫn là giám ngục gần như đều quen thuộc. Nếu như tù phạm nàol dám chống cự kéo dài đối với tổ phòng ngừa bạo lực, như vậy tiếp sau đó chính là bị trấn áp bằng mưa đạn.
Hai bên đều duy trì lấy ăn ý nhất định, mà chuyện người gây chuyện trước nhất kia sẽ phải gánh chịu phạt nặng.
Rất nhanh, tổ phòng ngừa bạo lực đã khống chế thành công hiện trường, các cảnh ngục bắt đầu đi vào kiểm kê số người. Mấy tên thuộc hạ của Sát thủ Hùng treo lên "Đại ngốc", đứng ở giữa thao trường làm tấm gương cho đám tù nhân.