Sáng ngày thứ hai, Hạo Thiên mở mắt nhìn khuôn mặt tinh xảo của nhị nữ đang nằm trong ngực mình, hạnh phúc cười cười. Lúc này hắn phát hiện lông mi các nàng giật giật, liền biết hai nữ đã tỉnh, chắc hẳn là đang ngượng ngùng đây, hắn cười tà một cái rồi sau đó đem tay để vào trong chăn vuốt nhẹ lên ngực của các nàng, nhị nữ cảm thấy hành vi mờ ám của Hạo Thiên niên bừng dậy không dám giả bộ ngủ nữa, mặt đỏ bừng. Ba người cùng nhau rời khỏi giường.
Hạo Thiên ngồi đợi ở bàn ăn, Ninh Cung Như và Đường Tử Di đang chuẩn bị thức ăn trong phòng bếp, các nàng cũng biết sau khi Hạo Thiên ăn xong bữa này thì sẽ rời đi, lần sau gặp lại cũng không biết là lúc nào.
Vì vậy các nàng đều vô cùng chăm chú chẩn bị bữa ăn này cho người yêu, bữa sáng đã bưng lên, tuy vô cùng đơn giản nhưng trong đó lại bao hàm tất cả tình yêu của Ninh Cung Như và Đường Tử Di, Hạo Thiên ăn này bữa sáng này trong nội tâm cảm thấy phi thường hạnh phúc, tình cảnh lúc này thật đúng là làm lòng người ta phi thường ấm áp.
Sau khi dùng xong bữa sáng, các nàng dôn bàn còn Hạo Thiên đi thu xếp hành trang, hắn và nhị nữa cùng đi ra trước sân: - Ta sẽ sớm trở lại, các nàng đừng quá lo lắng, lúc ta không có ở đây các ngươi nhớ giữ gìn sức khỏe, lần sau nếu ta thấy các nang gầy đi thì ta nhất định sẽ phạt các nàng đấy, được rồi, ta đi đây! Noi xong hắn hôn vào trán mỗi ngươi một cái sau đó quay người rời đi. Nhị nữ nhìn theo bóng lưng của hắn cố gắn để nước mắt không chảy ra, đến khi thân ảnh của hắn đã hoàn toàn biến mất thì nước mắt các nàng mới lặng lẽ chảy ra, ánh mắt tràn đầy hoài niềm nhìn về phương hướng Hạo Thiên rời đi.
Hạo Thiên hướng phi thân về phía Thiên Nữ Môn, dọc đường hắn không ngừng nghĩ đến gương mặt của Ninh Cung Như và Tần Tử Di, hắn cảm thấy mình càng ngày càng khó rời khỏi bọn họ. Hắn thầm nghĩ chờ lúc giải quyết xong sự tình Thiên Nữ Môn và Tuyết Sơn Phái thì hắn sẽ thỉnh cầu sư phụ mang hai nàng gả cho mình.
Lúc này Hạo Thiên đang bay qua một khu rừng, đột nhiên nghe thấy phía trước truyền đến từng đợt tiếng rống giận dữ, hắn thấy chim chóc khắp nơi bay lên liền vội vàng quan sát tình huống phía trước, chỉ thấy trong rừng rậm phía trước cây cối nhao nhao lay động, ầm ầm sụp xuống. Mà tiếng rống giận dữ kia lại truyền từ nơi đó đến.
Hắn hướng về phía âm thanh truyền đến, chỉ chốc lát Hạo Thiên đã đến nơi. Lúc này hắn cũng không đến gần mà núp trên một nhánh cây rậm rạp nhìn qua. Đây là một con gấu to hơn ba mét màu vàng đất. Tiếng rống chình là truyền ra từ con gấu này. Đại hùng không ngừng gào thét, hùng chưởng đánh ra làm bụi bay tứ tung, đất đá ầm ầm run chuyển!
Con gấu này rơi vào trang thái cuồng bạo rồi.
Hạo Thiên khẽ chau mày. Hắn chỉ thấy được con gấu này đang nổi giận nhưng lại không tìm ra nguyên nhân. Hơn nữa, phương viên vài dặm quanh đây cũng đã bị Cự Hùng biến thành một mảnh đất bằng. Vào lúc Hạo Thiên suy nghĩ nguyên nhân làm cho con vật này cuồng bạo thì bên cạnh con gấu đã xuất hiện vệt vệt sáng màu tím! Hạo Thiên trong nội tâm khẽ động, vội vàng nhìn sang thì phát hiện tử ảnh này là một con chồn màu tím, nhưng hắn cũng không chắc đây có phải là con chồn hay không bời vì con vật nhỏ này thoạt nhìn thì khá giống con chồn.
Nhưng cùng có khả năng nó không phải chồn. Dù sao Hạo Thiên cũng chưa từng nghe nói có con chồn nào có tốc độ nhanh như vậy. Hơn nữa, nhìn bộ dạng đầu Tử Điêu thì chắc hẳn nó vẫn chưa trưởng thành. Chỉ thấy Tử Điêu hóa thành một đạo ánh sáng tím không ngừng xoay quanh con gấu. Mà Cự Hùng lại càng ngày càng rống giận lên không thôi. Đôi hùng chưởng không ngừng đánh xuống dường như nó nhất định phải đập chết Tử Điêu vậy! Nhưng tốc độ của Tử Điêu lại quá nhanh. Cự Hùng tuy xuất chưởng không chậm nhưng vẫn không bắt kịp động tác của Tử Điêu. Bởi vì liên tục đánh hụt nên con gấu này mới càng trở nên cuồng bạo!
Tử Điêu không ngừng chạy trốn xung quanh Cự Hùng. Nhìn thấy con gấu ngu này không làm gì được nó thì nó liền trở nên vui vẻ. Trong lúc đang hưng phấn nó lại không chú ý dưới chân có vật cản nên tốc độ liền bị giảm.
- Rống!
Hai mắt của Cự Hùng đỏ ngầu, cánh tay khủng bố mang theo sát cơ đánh xuống Tử Điêu!
Hạo Thiên sắc mặt lập tức đại biến."Tử Điêu xong rồi!"
Quan sát nãy giờ Hạo Thiên có thể biết sơ một chút về lực lượng của con Cự Hùng này. Hắn thấy nếu mình đỡ một chưởng này của Cự Hùng thì nhất định phải bị trọng thương, đường nói chi con Tử Điêu nhỏ bé này.
Quả nhiên...
- Phốc!
Cự Hùng đã một chưởng đánh Tử Điêu lăn mấy vòng trên đất.
- Đã xong, lần này đã xong.
Hạo Thiên có chút đáng tiếc. Vốn hắn còn đang tò mò về con Tử Điêu kia nhưng hiện tại Tử Điêu đã bị Cự Hùng một chưởng đánh chết! Nhưng hắn lại đang cảm thấy kỳ quái, Tử Điêu bị một chưởng của Cự Hùng đánh chết lại không hề chảy ra một giọt máu nào.
- Chắc là do thân thể quá nhỏ a.
Hạo Thiên nghĩ như vậy.
- Rống rống...
Sau khi dùng một tát chụp chết Tử Điêu, Cự Hùng ngửa đầu lên trời cuồng hống, âm thanh hình như vô cùng hả giận. Sau đó, Hạo Thiên thấy Cự Hùng muốn mang thi thể của Tử Điêu từ dưới đất lên, hắn lúc này đã định rời khỏi nhưng khi hắn vừa muốn bước đi thì đột nhiên hắn lại dừng bước!
Tử Điêu chịu một chưởng của Cự Hùng vây mà vẫn không chết, vào lúc Cự Hùng đưa cánh tay đến thì Tử Điêu liền hóa thành môt hư ảnh màu tím trốn khỏi lòng bàn tay của Cự Hùng!
Truyenyy.com