Trong nháy mắt ba năm qua đi, lúc này trong phủ Đại Nguyên Soái có một vị tuyệt sắc phu nhân đang ngồi cạnh một cái bàn đá bên trong hoa viên, nàng đang nhìn một tiểu nam hài ước chừng chỉ mới ba tuổi đang vui đùa, hài tử này dĩ nhiên chính là Lý Thiên Tinh, còn vị phụ nhân kia không cần phải nói chính là phu nhân của đương kim Nguyên Soái, mặc dù đã qua ba năm nhưng tuế nguyệt dường như cũng không hề lưu lại một chút gì trên khuông mặt tuyệt mỹ của nàng, nàng vẫn luôn xinh đẹp như vậy.
Nói đến cũng kỳ quái, Lý Thiên Tinh tuy mới chỉ có ba tuổi nhưng hắn lại phi thường thông minh, hắn học tập rất nhanh, hài tử ba tuổi này đã có thể hiểu được những thứ mà các hài tử khác lúc bảy, tám tuổi mới có thể hiểu được, hắn lúc này đang ở trong hoa viên nô đùa vui vẻ cùng vài nha hoàn, nhìn hắn cả đầu đầy mồ hôi nhưng vẫn hoạt bát đùa vui, Lạc Tuyết nhìn hắn, nói ra: "Thiên Tinh, mau tới đây nghỉ một lát!" Lý Thiên Tinh vội vàng chạy tới, "Mẹ, ta không có mệt, ta còn muốn chơi thêm một chút!"
Lạc Tuyết lấy khăn tay ra lau mồ hôi trên mặt của Thiên Tinh, nói: "Ngươi nghỉ một chút đi rồi lại đi chơi."
Cảnh đêm như nước, cảnh đêm của Tử Cấm Thành lại cực kỳ xinh đẹp, lúc này trong phủ Nguyên Soái hoàn toàn yên tĩnh do phần lớn mọi người đều đã đi ngủ, chỉ còn một vài hạ nhân đi qua đi lại để tuần tra, bỗng nhiên một trận gió thổi qua làm cho người ta cảm thấy lạnh lẽo.
Trên nóc phủ nguyên soái xuất hiện một đám hắc y nhân đang lén lúc di chuyển, tên đầu lĩnh đám hắc y nhân kia phân phó: "Lần hành động này chỉ được thành công, không được phép thất bại. Các ngươi cũng đã biết hình phạt mà chủ thượng dành cho mấy kẻ thất bại rồi chứ." Nói đến hai chữ “trừng phạt” liền đem đám hắc y nhân còn lại dọa cho sắc mặt trắng bệch, hai mắt tràn đầy kinh hoảng.
Những tên hắc y nhân này đi đến phòng ngủ của Lý Thiên Tinh, từ từ mở cửa phòng ra, nhẹ nhàng ôm hắn lên rồi chầm chậm lui ra, sau đó trực tiếp rời khỏi phủ nguyên soái, ai cũng không biết đại thiếu gia của phủ nguyên trong trong đêm đó bị người khác mang đi.
Sáng ngày thứ hai, trong phủ Nguyên Soái đột nhiên truyền đến một hồi tiếng thét chói tai của nha hoàn: "Thiếu gia mất tích."
Trong đại sảnh ở phủ nguyên soái, lúc này Đại Nguyên Soái âm trầm như nước, sắc mặt tái nhợt, phu nhân bên cạnh thút thít nỉ non, hắn nhìn xuống đám người thị vệ đang quỳ: "Các ngươi đều là phế vật, nhiều người như vậy mà ngay cả một đứa bé cũng không bảo vệ được thì các ngươi còn làm được cái gì, nhanh cút ra ngoài tìm cho ta, nếu tìm không được thì các ngươi cũng không cần trở về nữa." Đám thị vệ kia như được đại xá tranh thủ thời gian chạy ra ngoài.
Lúc này Tử Cấm Thành đã loạn thành một đoàn, công tử phủ nguyên soái bị người khác cướp đi, khắp nơi đều có quân đội đến điều tra, tại cửa thành càng kiểm soát gay gắt hơn, từng người đi ra đều bị kiểm tra kỹ lưỡng, nhưng vẫn không hề có bất kỳ tin tức gì của Lý Thiên Tinh. Mấy tháng trôi đi, trong cả nước đều điều tra qua một lần, nhưng Lý Thiên Tinh giống như bị bốc hơi khỏi nhân gian không có bất cứ tin tức gì của hắn, mà người trong vương phủ cũng đã buông xuôi, chỉ có Lạc Tuyết mỗi ngày lấy nước mắt rửa mặt.
Chớp mắt đã qua hai mươi năm, sau hai năm kể từ khi Lý Thiên Tinh mất tích, Lạc Tuyết lại sinh cho vương phủ một tiểu nữ hài tên là Lý Thiên Tuyết, do lúc trước đã mất đi đứa con trai nên vợ chồng Lý Hạo đều dồn hết tình cảm vào đứa con gái tên Thiên Tuyết này, mà bọn hắn phảng phất cũng quên đi mình có một đứa nhi tử đang bị mất tích, chỉ có Lạc Tuyết thỉnh thoảng ngồi ở một bên, trong mắt hiện lên thần sắc bi thương.
Vào năm thứ hai sau khi con gái của bọn hắn ra đời, Bỉ Mông Đế Quốc xuất binh đánh vào biên cảnh của Hoa Hạ Đế Quốc, Lý Hạo phụng mệnh thống soái tam quân tiến đến tác chiến, vào lúc một trận chiến cuối cùng, toàn quân của hắn gặp phải mai phục-kết quả toàn quân bị diệt mà Lý Hạo cũng không rõ sống chết ra sao, tin tức truyền đến khiến cho Lạc Tuyết ngất xỉu đương trường, nếu không phải nàng có một cô con gái cần nàng chiếu cố thì chỉ sợ nàng cũng sẽ theo phu quân đến Hoàng Tuyền rồi.