Chương 17: Nhị Nữ Quy Tâm (1)

Mấy ngày nay, Tần Tử Di thường xuyên đến đấu võ mồm với Hạo Thiên nhưng quan hệ của hai người đã dần trở nên tốt hơn, Hạo Thiên biết Tần Tử Di và Ninh Cung Như đều là người của Tuyết Sơn Phái, tựa hồ phụ thân Tần Tử Di là cao tầng trong Tuyết Sơn Phái, nhưng mỗi lần Hạo Thiên hỏi phụ thân của nàng là ai thì Tần Tử Di lại im lặng thở dài một hơi, Hạo Thiên thức thời nên cũng không có hỏi tiếp. Khi Hạo Thiên đem lai lịch của mình nói cho các nàng biết liền làm cho các nàng lắp bắp kinh hãi, không thể ngờ Thiên Nữ Môn một mực chỉ thu nữ tử lại có nam nhân trong đó, đây đúng là một sự tình kỳ quái, cũng may hai người các nàng đều không vì sự tình Tuyết Sơn Phái và Thiên Nữ môn làm hắn khó sử, việc này làm hắn đối với hai người có thêm một phần cảm kích. Hạo Thiên vào mỗi lần Tần Tử Di đến đều hỏi thoáng qua sự tình Tuyết Sơn Phái gần đây có động tĩnh gì không, mà Tần Tử Di cũng nói cho hắn biết, gần đây Tuyết Sơn Phái chỉ tăng cường tuần tra bên trong, cũng không có động tĩnh gì khác nên hắn mới an tâm ở lại đây chữa thương.

Lại một ngày mới bắt đầu, thời tiết hôm nay rất đẹp, ánh nắng tươi sáng bầu trời trong xanh. Mà nội thương của Hạo Thiên rốt cục cũng khỏi hẳn, hắn đứng suy nghĩ chuẩn bị rời đi: “Ta hiện tại nội thương đã khỏi, lần trước nghe thấy đám người Tuyết Sơn Phái chuẩn bị thủ đoạn hèn hạ để chiếm Thiên Nữ Môn, nghe Tử Di nói hiện tại Tuyết Sơn Phái còn không có động tĩnh gì, chắc là lần trước bôn hắn thấy người nghe lén sợ âm mưu bị phát hiện nên vẫn chưa hành động, bọn chúng nhất định đang nghĩ phương pháp khác để đối phó với cúng ta, hay là trước tiên trở về môn phái thông báo cho sư phụ một tiếng a”. Lúc này, cửa sau đình viện đột nhiên mở ra, một thiếu nữ mặt bộ đồ màu đỏ tiến vào, Hạo Thiên nghe thấy cũng biết là Tần Tử Di đến, hắn xoay đầu lại nhìn nữ tử kia nói: "Tử Di, ngươi đã đến rồi!" Tần Tử Di hơi bất ngờ, bình thường mỗi lần gặp mặt hai người bọn họ đều tranh cãi, sao hôm nay hắn lại ôn nhu như vậy. Nàng đi đến phía trước, sờ lên trán Hạo Thiên, hỏi: "Không có phát sốt a, hôm nay làm sao thế, hay là ngươi có âm mưu gì đây!" Hạo Thiên nắm bàn tay đang đặt trên trán của nàng gỡ xuống, hắn nhìn nàng nói: "Nha đầu ngươi, đối tốt với ngươi thì ngươi lại nói ta phát sốt, ta xem về sau ai dám lấy ngươi, nếu không vậy ngươi gả cho ta đi!" Tần Tử Di vỗ vỗ bộ ngực nói: "Khá tốt, ngươi còn bình thường, không có phát sốt." Sau đó nàng nhớ tới Hạo Thiên nói nàng gả cho hắn, trong nội tâm lại cảm thấy ngòn ngọt, đôi má trở nên đỏ bừng, trừng mắt giận dữ nói: "Ngươi đi chết a, cho dù nam nhân khắp thiên hạ đều chết sạch thì ta tình nguyện cả đời không lấy chồng cũng sẽ không gả cho ngươi, hừ!" Hạo Thiên nhìn nàng cười cười: "Vậy thì tốt, ta cũng thuận miệng mà thôi, nếu ngươi mà gả cho ta cũng chưa chắc ta lấy đâu! Tính cách của ngươi điêu ngoa như vậy, ta lấy ngươi về chính là chịu khổ." Nói xong liền đi vào bên trong, mà Tần Tử Di nghe thấy Hạo Thiên nói nàng điêu ngoa liền muốn phát tác nhưng thấy Hạo Thiên đã đi xa nên đành quơ quơ nắm đấm nhỏ để trút giận. Phía xa, Ninh Cung Như nhìn hai người bọn họ đấu võ mồm đã quen rồi, nàng cười cười tiếp tục làm việc của mình.

Vào lúc nă cơm trưa, Hạo Thiên nói với Ninh Cung Như và Tần Tử Di rằng hắn phải tìm cách rời khỏi đây, trong nội tâm hai người lập tức có một loại cảm giác mất mác, tuy các nàng biết ngày này sớm muộn gì cũng tới nhưng thật không ngờ lại xảy ra vào ngày hôm nay, đường đột như thế làm cho các nàng chưa có chuẩn bị bất kỳ tâm lý nào. Hai người đều cảm thấy bữa cơm này ăn không vô, Ninh Cung Như gian nan nhìn về Hạo Thiên hỏi: "Ngươi chuẩn bị khi nào thì đi? Chúng ta sẽ tiễn ngươi." Hạo Thiên lúc này cũng không dám nhìn khuôn mặt thất lạc hai người, nói: "Ta tính tối nay sẽ nghĩ ngơi thật tốt rồi sáng mai sẽ rời đi, các ngươi cũng không cần đến tiễn ta, miễn thêm thương cảm." Nói xong cũng để đũa xuống đi ra. Mà Tần Tử Di nghe xong Hạo Thiên nói thì nước mắt không tự chủ được chảy xuống, lúc này nàng mới phát hiện mấy ngày nay ở cùng với Hạo Thiên, bất giác trong lòng nàng đã có hình bóng của hắn, hiện tại không thể nào xóa bỏ. Ninh Cung Như sau khi nghe xong cũng cảm giác không tốt nhưng nàng vẫn cố nén thương tâm an ủi con gái, nàng lúc này thập phần hâm mộ con gái, con gái cùng hắn có cơ hội nhưng mà mình cũng đã hoa tàn ít bướm rồi, huống hồ vẫn là thê tử của người khác, cùng hắn làm gì có cơ hội đây?

Buổi tối, ba người đều không nhắc đến sự tình kia, cả đám rầu rĩ ăn cơm xong rồi tự trở về gian phòng của mình. Hạo Thiên về tới gian phòng của mình, trong nội tâm cảm thấy rất bồn chồn, trong đầu xuất hiện hình ảnh mấy ngày nay bọn họ ở chung với nhau, lập tức phát hiện trong nội tâm đã nhiều thêm hai thân ảnh, hắn thầm nghĩ nếu ông trời đã cho hắn cơ hội được gặp các nàng, dù các nàng ở trận doanh của địch thì thế nào, ta tình nguyện bị bêu danh cũng muốn làm cho các nàng hạnh phúc, nghĩ thế hắn liền mở cửa hướng về phòng của hai nàng đi tới.

Hắn đi đến phòng của hai nàng thì phát hiện cả hai gian phòng đều không có sáng đèn, hắn chần chờ một lúc không biết nên đi vào gian phòng nào thì đúng lúc cánh của một gian phòng mở ra, Ninh Cung Như từ bên trong đi ra, lúc nàng ngẩn đầu trông thấy Hạo Thiên đang đứng ngoài cửa thì có hơi giật mình, Hạo Thiên cũng đồng thời nhìn thấy thân ảnh của nàng, ánh mắt hai người đồng thời chạm vào nhau, Ninh Cung Như mặt trở nên đỏ bừng. Hạo Thiên nhìn Ninh Cung Như nói: "Ngươi không mời ta vào ngồi một chút sao?" Ninh Cung Như cũng kịp bừng tĩnh, nàng mời Hạo Thiên vào phòng mình sau đó khép cửa phòng lại. Nàng không biết vào thời khắc nàng đóng cửa phòng lại, cửa phòng Tần Tử Di lại mở ra, Tần Tử Di nhìn gian phòng của mẫu thân rồi lặng lẽ rơi nước mắt, biểu hiện mấy ngày nay của mẫu thân làm nàng hiểu được rõ ràng là mẫu thân đã thích Hạo Thiên rồi, lúc đầu nàng cũng không rõ tại sao mẫu thân đã là một người có chồng rồi vẫn có thể thích Hạo Thiên nhưng khi ở cùng với Hạo Thiên nàng mới biết được Hạo Thiên quả nhiên rất là ưu tú, đối với nữ nhân có lực hấp dẫn rất lớn, ngay cả mình hiện tại cũng đã thích hắn rồi, lúc này nàng mới hiểu được tại sao mẫu thân lại đi thích một người nhỏ hơn người nhiều tuổi như vậy, huống hồ phụ thân và mẫu thân đã sớm xa cách nhiều năm, hai người hiện nay cũng không còn cảm tỉnh gì, mẫu thân dù gì cũng là một nữ nhân, nàng cần một bờ vai để tựa vào, vì thế nên nàng mới thông cảm cho mẫu thân. Hiện Hạo Thiên đã lựa chọn, nàng đành phải thầm chúc cho mẫu thân có được hạnh phúc.

Trong phòng, Hạo Thiên ngồi ở trên ghế si mê nhìn Ninh Cung Như, nàng lúc này chỉ mặc một bộ áo ngủ, tóc dài rối vươn trên vai giống như một dòng thác nhỏ. Ninh Cung Như vào lúc Hạo Thiên đi vào phòng mình liền đoán nhất định sẽ có chuyện phát sinh, dưới ánh mắt xâm lượt của hắn, mặt nàng cũng đã đỏ như trái táo, nàng cúi đầu nhẹ nhàng hướng hắn hỏi: "Ngươi có chuyện gì không?" Thanh âm kia như tiếng muỗi kêu, đến nỗi nàng cũng không nghe thấy. Lúc này Hạo Thiên đứng dậy đi đến trước mặt Ninh Cung Như, hai tay hắn đặt lên vai nàng nói: "Tại sao ta không thể đến tìm ngươi? Ta nhớ ngươi lắm." Ninh Cung Như vào lúc Hạo Thiên để hai tay hắn lên vai nàng nàng liền run nhẹ một cái, lại nghe thấy những lời kia làm lòng nàng như được ăn mật ngọt nhưng nghĩ đến chênh lệch tuổi tác giữa mình và hắn cộng thêm nữ nhi của mình hiện tại cũng rất thích hắn, trong lòng của nàng đau xót, lập tức cố gắn kìm lòng nói: "Hạo Thiên, chúng ta sẽ không thể thành đâu, ngươi và Tử Di mới là một đôi, ngươi đi đi, về sau ta sẽ là trưởng bối của ngươi, ngươi đừng nói những lời này nữa nếu không ta sẽ tức giận đấy, hôm nay ta sẽ coi như chưa từng nghe thấy những lời này, ngươi hãy qua phòng của Tử Di đi." Nói xong, nàng có cảm giác tan nát cõi lòng. Nhưng ánh mắt của Hạo Thiên vẫn nhìn chằm chằm nàng, hắn ôn nhu hỏi: "Ngươi nói là thật sao? Ngẩng đầu nhìn vào mắt ta."