Màn đêm buông xuống, Xung quanh Thiên Nữ Môn đều là một mảnh tĩnh mịch, ngọn núi tuyết kia vẫn sừng sững đứng giữa thiên địa như thế, nó cũng không vì những sự tính phát sinh trước đó mà thay đỗi chút nào. Lúc này, một đạo thân ảnh màu đen từ bên trong Thiên Nữ Phái dùng tốc độ cực nhanh phóng ra, chưởng môn Thiên Nữ Phái Đường Thiên Thiên từ trong cửa phòng nhìn thấy thân ảnh kia phóng đi liền tại chỗ ngẫm nghĩ một chút, sau đó nàng trở lại phòng thay một bộ y phục màu đen cũng theo hướng thân ảnh lúc trước phóng theo.
Hắc ảnh kia chạy đến Tuyết Sơn Phái rồi dừng lại, hắn lén lúc ẩn giấu khí tức lẻn qua từng chốt canh gác của đệ tử Tuyết Sơn Phái mà không hề bị phát hiện, Hắc ảnh này đương nhiên chính là Hạo Thiên đến để dò la tin tức, trong lúc hắn đang lặng lẽ đột nhập vào đai6 sảnh thì từ bên trong lại truyền đến từng tiếng tranh cải không thôi, hắn vội nhảy lên nóc nhà sau đó nhẹ nhàng kéo một mảnh ngói ra. Trong đại sảnh lúc này rất bừa bộn, Tần Thiên đang nổi trận lôi đình làm cho các đệ t nơm nớp lo sợ không thôi, bình hoa trong đại sảnh cũng bị hắn đập vỡ hết mấy cái. Một lát sau, từ bên ngoài đi vào ba tên lão đầu cùng một người phụ nữ trung niên, đây là tứ đại Trưởng Lão của Tuyết Sơn Phái, bốn người này đều là sư thúc sư bá của hắn, Tần Thiên trông thấy tứ đại Trưởng Lão đi đến liền đình chỉ động tác, hắn gọi người hầu đến dọn dẹp lại đại sảnh, sau đó mời bốn người kia cùng tiến vào thư phòng.
Trong thư phòng, năm người ngồi xuống chỗ của mình, một vị trưởng lão nói: "Chưởng môn, nghe nói ngươi hôm nay mang theo đệ tử tấn công Thiên Nữ Môn, kết quả ngươi lại bị một tên tiểu tử vô danh đánh bại, phải xám mặt rời đi, có thực như thế không?" Tần Thiên nghe Đại trưởng lão nhắc tới chuyện này lập tức cảm thấy đỏ bừng cả mặt, hắn vốn đã không muốn nói ra sự tình mình bị một tên vô danh tiểu tốt đánh bại, thế này còn chưa đủ mất mặt sao. Hắn vội vàng nói: "Đại trưởng lão, hôm nay là do tên tiểu tử kia ám toán ta nên ta mới thất bại, lần này ta nhất định sẽ không để cho hắn có cơ hội tiếp tục ám toán nữa, ngươi yên tâm đi." Một tên trưởng lão khác trào phúng cười: "Là do hắn sử dụng âm mưu quỷ kế mới thắng được ngươi? Tại sao ta lại nghe được đệ tử trong môn báo tiểu tử kia chính là quang minh chính đại đánh thắng ngươi?" Tần Thiên nghe xong tên trưởng lão kia nói khóe mắt giật giật vài cái, hắn cười gượng nói: "Tam trưởng lão, là đệ đệ tử nào lại hồ ngôn loạn ngữ như thế, ngươi nói hắn là ai ta nhất định phải nghiêm trị một phen, cho hắn biết kết cục việc dùng tà thuyết để mê hoặc người khác là như thế nào." Vị Tam trưởng lão kia nhìn hắn nói: "Ngươi tốt nhất là nên nói thật, đừng hòng dùng lời lẻ lừa gạt chúng ta, bằng không chúng ta cũng không nể mặt đâu." Nói xong trong mắt của hắn hiện lên một đạo hàn quang, Tần Thiên lập tức cảm thấy toàn thân mình lạnh lẽo.
Lúc này Nhị trưởng lão bên cạnh một mực không nói gì nói ra: "Các ngươi cũng đừng có làm loạn nữa, chúng ta nên cùng bàn cách nào để đối phó lại đây? Lần này chúng ta tuy thất bại nhưng lại thăm dò ra thực lực Thiên Nữ Môn hiện tại, Thiên Nữ Môn ngoại trừ chưởng môn cùng Tam đại trưởng lão thì cơ hồ không còn bất cứ cao thủ gì, điều chúng ta cần thận trong chính là tên tiểu tử không biết từ đâu xuất hiện kia, nhưng ta đoán cho dù hắn lợi hại đến thế nào đi nữa thì tuổi còn trẻ như thế nhất định không có nhiều kinh nghiệm thực chiến, chúng ta chỉ cần phái người ra cầm chân hắn, trong lúc đó chúng ta sẽ đối phó chưởng môn và tam đại trưởng lão của chúng, sau khi giả quyết được bốn người kia thì chúng ta sẽ toàn lực vây công hắn, cho dù hắn là Đại La Kim Tiên cũng không thể thoát được vậy thì Thiên Nữ Môn không phải trở thành đồ vật trong túi chúng ta sao, ha ha ha!" Lý trưởng lão bên cạnh nữ tựa hồ lòng có chút không đành lòng, nhưng nhìn bộ dáng mấy người khác nàng cũng đành thở dài không nói.
Hạo Thiên trên nóc nhà nghe thấy kế hoạch âm hiểm của tên Nhị Trưởng Lão kia âm thầm hận nghiến răng, trong nội tâm thật sự muốn lao xuống chém cho tên kia mấy nhát nhưng hắn lại biết lúc này mà hành động như thế chắc chắn sẽ không có kết cục tốt. Trong lúc suy nghĩ hắn lại để lộ ra hơi thở mà người phía dưới đều là cao thủ, bên dưới lập tức truyền lên tiếng quát lạnh: "Là vị bằng hữu nào đang trên nóc nhà, chi bằng xuống đây uống một hai chén trà nóng." Hạo Thiên vội vàng ly khai thật nhanh, hắn biết mình đã bị phát hiện. Năm người bên dưới lúc này thấy hắc ảnh đang bỏ chạy liền lập tức đuổi theo, Đại trưởng lão xuất ra một chưởng, Hạo Thiên nghe thấy tiếng chưởng phong phía sau liền cấp tốc đỡ lấy , sau khi giao thủ hắn liền cảm thấy lục phủ ngũ tạng của mình chấn động một cái nhưng vẫn chưa đến mức gục tại chỗ, đồng thời hắn cũng mượn lực lượn một chưởng này mà lui thật xa về phía sau, trong chớp mắt thân ảnh hắn đãn tan biến trong màn đêm. Mấy người nhìn thân ảnh hắc y nhân khia biến mất trong màn đêm đành phải quay trở lại, Đại trưởng nhìn những người còn lại nói: "Người này đã bị ta đánh trúng một chưởng, rất có thể hắn đã bị trọng thương, các ngươi mau thông tri xuống các đệ tử phải lục soát thật kỹ, nhất định phải bắt được hắn." Mấy người khác cũng gật đầu, Tuyết Sơn Phái lập tức tiến vào trạng thái giới nghiêm, từng tốp đệ tử tuần tra dò xét thật gắt không thôi.
Lại nói Hạo Thiên sau khi trúng phải một chưởng của Đại trưởng lão, thân thể hắn cũng bị trọng thương, hơn nữa chạy nãy giờ liên tục như thế làm hắn cảm thấy vô cùng đau đớn, đột nhiên hắn thấy có một gian phòng u tĩnh phía xa, trong phòng vẫn đan sáng đèn, hắn cố gắn đi đến nhưng vừa đến cửa lại bị hôn mê bất tỉnh. Không lâu sau đó một nữ tử trong phòng bước ra liền thấy Hạo Thiên đang bất tỉnh, nàng liền mang Hạo Thiên vào trong phòng.
Hôm sau, sau khi Hạo Thiên tỉnh dậy phát hiện mình đang nằm trên một cái giường, xem cách bài trí trong phòng thì chắc chắn đây là khuê phòng của nữ tử, chiếc chăn trên người hắn vẫn còn đang tỏa ra một mùi thơm ngát. Hắn xốc chăn lên đi xuống giường, lúc này một nữ tử mặc áo trắng đang mang một chén thuốc đến cho hắn, Hạo Thiên ngẩng đầu nhìn lên, bạch y nữ tử kia khuôn mặt tinh xảo tươi sáng, khuôn mặt trái xoang cùng với chiếc mũi thẳng tấp chứng tỏ nàng từng là một nữ tử vô cùng xinh đẹp, đôi môi mọng nước ưu mỹ nhưng trên mặt lại không có thể hiện bất cứ cảm xúc gì làm cho nàng càng thêm lãnh diễm, có chút cảm giác cao cao không thể chạm tới, đương nhiên điều làm cho người khác thèm nhỏ giải chính là bô ngực to lớn kia của nàng, hai cái núm to lớn hiện lên trên lớp áo ở trước ngực, tóc như mây da như ngọc, thân thể phiêu dật nhẹ nhàng, dáng người cong cong kia làm cho người ta càm thấy nếu như được ôm vào lòng một lần liền cảm thấy cả đời này viên mãn rồi, mỗi cái nhất ta đều tỏa ra một loại khí chất thành thục đoan trang cao nhã.
Nàng thấy Hạo Thiên đứng lên liền đem chén thuốc đặt ở bên cạnh bàn, vội vàng đi tới nói: "Ngươi bị nội thương rất nặng, hiện tại không thích hợp để rời giường, ngươi vẫn nên trở lại giường đi, uống hết chén thuốc này rồi nghỉ ngơi vài ngày sẽ khỏi! Ngươi yên tâm, chỗ của ta bình thường rất ít người đến nên ngươi sẽ không bị phát hiện đâu." Nói xong nàng liền dìu Hạo Thiên trở lại trên giường, khi da thịt hai người chạm chung một chỗ, Hạo Thiên cảm thấy da thịt của nàng thật mềm, hương thơm nhàn nhạt bay vào mũi hắn, hắn nhịn không được hít thật sâu một hơi, nhưng động tác này lập tức bị mỹ phụ phát hiện, nàng đỏ bừng cả mặt, Hạo Thiên cũng cảm thấy phi thường xấu hổ. Vì muốn phá vỡ bầu không khí xấu hổ này hắn liền nói lảng đi: "Vị tỷ tỷ này, ta tên Hạo Thiên, năm nay hai mươi tuổi chưa lập gia đình, ngươi có thể cho ta được biết tên của ngươi không?"
Mỹ phụ kia nghe Hạo Thiên trêu chọc xong mặt trở nên đỏ hơn, cũng đã quên đi một màng xầu hổ kia, nàng nhìn Hạo Thiên nói: "Cái gì mà tỷ tỷ chứ, tuổi của ta đều có thể làm mẹ của ngươi rồi." Hạo Thiên nghe xong lại phản bác: "Ai nói, hai người chúng ta đứng cùng một chỗ có điểm nào giống mẹ con, tỷ tỷ ngươi nhìn còn trẻ như thế chắc hẳn chỉ mới trên hai mươi tuổi a, tuyệt đối có thể làm tỷ tỷ của ta."
Phu nhân nghe xong cao hứng phi thường, nữ tử mà, làm gì có ai không muốn được người khác nói mình xinh đẹp đâu chứ: "Miệng của ngươi thật ngọt, nhất định không ít nữ tử bị ngươi lừa gạt rồi, tử tỷ cũng đã hơn ba mươi tuổi rồi, những lời ngon ngọt của ngươi không có tác dụng với ta đâu, ngươi vẫn là giữ lấy để nói với các tiểu cô nương khác đi."
Nói xong nàng liền rời khỏi, vừa đi đến cửa nàng đột nhiên xoay người lại: "Tỷ tỷ tên Ninh Cung Như, ngươi phải nhớ kỹ nha." Nói xong, nàng đóng cửa lại, đi ra ngoài.