Chương 11: Rời Khỏi Đáy Vực

Lúc này Hạo Thiên đang còn đắm chìm trong vui sướng vì công lực tăng trưởng, hắn không hề phát hiện dục vọng đối với phụ nữ của bản thân đang tăng dần lên. Sau khi hắn ổn định lại tâm tình liền đi đến con đường đối diện đầm nước kia, hắn đi về phía trước chừng một canh giờ rốt cục phát hiện cách đó không xa chính là Thiên Nữ Phái, Thiên Nữ Phong vẫn luôn xinh đẹp như vậy, trong lòng của hắn cảm thấy cao hứng phi thường.

Sau đó Hạo Thiên trở lại con đường lúc trước, khi hắn trở lại hang động phát hiện thi thể của lão giả kia vẫn lạnh băng nằm dưới đất, Hạo Thiên nghĩ thầm "Tuy hắn đối với ta không có ý tốt, lại còn muốn đoạt xá ta nhưng người chết như đèn tắt, tất cả hận thù liền như cơn gió thoảng qua, ta tìm một chỗ an táng cho hắn xem như là hành thiện tích đức vậy." Hạo Thiên đi xung quanh tìm một chỗ an táng cho lão giả xong rồi rời đi.

Vào lúc hắn bơi ra huyệt động lúc trước liền phát hiện nhị nữ đều đang lo lắng chờ đợi bên bờ sông, ánh mắt của các nàng sưng đỏ giống như đã khóc qua, hai bộ dạng tiều tụy càng làm cho người ta thương xót. Khi hai nàng phát hiện ra thân ảnh của Hạo Thiên liền vui đến phát khóc, cả hai đều muốn chạy ào tới ôm lấy hắn để thỏa lòng mong chờ nhưng đều ngại ngùng không dám đến. Hạo Thiên từ khi cơ duyên xảo hợp ăn phải tiểu xà thì phương diện nam nhân kia đã triệt để thức tỉnh, hắn đi qua đem nhị nữ ôm vào trong ngực, hôn lên má của hai nàng, nói: "Các ngươi đã vất vả rồi, về sau ta nhất định sẽ đối tốt với các ngươi." Nhị nữ vô cùng kinh ngạc đối với hành động của Hạo Thiên, thầm nghĩ chắc là hắn rốt cục cũng hiểu tình cảm của các nàng, nhưng cả hai đều bị động tác bất ngờ của hắn làm cho mặt mũi đỏ bừng, tâm tình như hưu chạy cúi đầu thật thấp xuống. Sau đó, Hạo Thiên nắm tay nhị nữ tìm một chỗ sạch sẽ ngồi xuống đem mình sự tình mình trải qua kể cho hai nàng, hai người nghe thấy sự tình Hạo Thiên trải qua liền lo lắng không thôi nhưng cuối cùng nghe thấy Hạo Thiên đã tìm được đường đi ra ngoài lại rất vui vẻ, đương nhiên điều làm các nàng vui nhất chính là tên đầu gỗ Hạo Thiên này rốt cuộc đã thông suốt rồi, Hạo Thiên bàn bạc với hai nàng quay lại đình viện lúc trước nghỉ ngơi vài ngày sau đó hãy rời khỏi, các nàng nghe xong âm thầm cảm động, hai nàng biết đây là do Hạo Thiên lo lắng cho thân thể của hai nàng mà suy nghĩ đến.

Mấy người đã trở về chỗ của Đông Phương Yên Nhiên, bên trong nội viện chỉ có một mình Đông Phương Yên Nhiên đang ngồi, không thấy bóng dáng của Đông Phương Tương Nghi đâu. Vài ngày không gặp, Đông Phương Yên Nhiên vẫn xinh đẹp như vây, dung nhan thanh thuần tú lệ, da thịt trong suốt như ngọc, đường cong trên mặt giống như một tác phẩm điêu khắc hoàn mỹ, đôi mắt vũ mị như tinh hà, lông mày cong cong, đôi môi mềm mại hồng nhuận phơn phớt, chiếc cổ thon dài ưu mỹ như thiên nga... Mái tóc đen thả dài xuống hông như dòng thác, dáng người yểu điệu cao gầy, đùi ngọc thon dài ưu mỹ, vòng eo mềm mại hết sức nhỏ, ngọn núi cao trước ngực đầy đặn run run làm cho tâm thần người khác cũng say mê. Hạo Nhiên lúc nhìn thấy nàng đều đã bị mê hoặc rồi, trong mắt hiện ra thần sắc si mê, nhị nữ trông thấy thần sắc Hạo Thiên trong nội tâm liền như ăn phải dấm chua.

Đông Phương Yên Nhiên trông thấy mấy người Hạo Thiên trở lại liền cao hứng phi thường, nàng suy đoán do bọn họ không tìm được đường ra nên mới trở lại, vừa nghĩ đến sau này bọn họ có thể cùng mình sinh hoạt dưới đáy vực, bản thân không còn cô độc như lúc trước thì trong nội tâm cao hứng phi thường, lại nhìn thấy thần sắc si mê của Hạo Thiên thì trên mặt lộ vẻ thẹn thùng nhưng trong lòng lại như được ăn mật ngọt. Hạo Thiên nhìn bộ dạng thẹn thùng của Đông Phương Yên Nhiên thì trong lòng càng cao hứng, trong mắt càng thêm si mê, nhị nữ ở bên cạnh không khỏi ho lên hai tiếng, Hạo Thiên vội vàng phục hồi tinh thần lại, hắn vội vàng đánh lạc hướng: "Tại sao không thấy bá mẫu đâu vậy!" Đông Phương Yên Nhiên đáp: "Mẹ ta lên núi hái thuốc rồi, chắc phải mất một lúc mới trở lại, các ngươi vào nhà đợi một chút." Nói xong nàng liền đi vào phòng, mấy người Hạo Thiên ngồi tại trong đình viện, nhị nữ ngồi bên cạnh vừa rồi phi thường ăn dấm chua nhìn Hạo Thiên, nhỏ giọng oán trách Hạo Thiên, Hạo Thiên tự biết đuối lý nên cũng đành chịu trận.

Ước chừng qua một canh giờ, bên ngoài đình viện xuất hiện một mỹ phụ mặc áo tơ trắng, lưng cõng một cái sọt chứa đầy thảo dược đi đến, vài ngày trôi qua nàng vẫn động lòng người như vậy, một thân áo tơ trắng không thể che lập vẻ tao nhã của nàng mà chỉ có thể giúp nàng càng trở nên mê người. Hạo Thiên nhìn Đông Phương Tương Nghi đang đi tới cảm giác được toàn thân nàng tràn đầy vẻ thành thục, Đông Phương Tương Nghi trước mắt thanh tú động lòng người, bộ dạng thùy mị, dung nhan khuynh thành, bờ eo tinh tế da nõn nà, mỗi một tấc thân thể đều tản ra khí tức nữ tính mê người, mái tóc buộc lên sau ót, hai bên tóc mai như thác nhỏ chảy xuống, khuôn mặt cong tròn, đôi mi thanh tú, mắt xếch trong veo như nước, miệng anh đào hồng nhuận phơn phớt, đôi mắt sáng răng trắng tinh, da thịt như tuyết lộ ra vẻ cao quý, phong tình vạn chủng; cánh tay mượt mà cùng cặp đùi đầy đặn tản mát ra khí chất thành thục của thiếu phụ, bộ ngực to to kia như muốn xé rách áo tơ mà ra, Hạo Thiên thật muốn đem Đông Phương Tương Nghi cỡi hết ra để chiêm ngưỡng thân thể lộng lấy của nàng. Đông Phương Tương Nghi chậm rãi đi vào đình viện, ánh mặt trời chiếu lên trên người nàng làm cho nàng tản ra phong thái mê người. Nhất cử nhất động của nàng đều làm cho người khác như tắm gió xuân, lòng đầy si mê, đôi mắt thiện lương của nàng điềm tĩnh như nước, nụ cười ôn nhu của nàng, nàng chính là điển hình cho sự nữ tính ở trong lòng nam nhân. Điềm tĩnh bình thản, ôn nhu ưu nhã, nhìn nàng đi đến trong đầu hắn lại xẹt qua hình ảnh của Đông Phương Yên Nhiên, vừa nghĩ đến cảnh đem hai người bọn họ lột sạch trái ôm phải ấp tuyệt mỹ vô cùng, trong lòng hắn càng dâng lên lửa nóng, hắn thầm nhủ nhất định phải lấy được hai nữ nhân này.

Đông Phương Tương Nghi trông thấy mấy người Hạo Thiên trong đình viện, cũng có suy nghĩ do bọn họ không có tìm được đường ra nên quay trở lại, trong nội tâm cũng thay nữ nhi vui mừng vì từ nay có những người cùng tuổi bầu bạn, không còn phải cô độc như trước nữa. mấy người Hạo Thiên đi đến chào hỏi cũng nói cho nàng biết bọn hắn đã đã tìm được đường đi ra ngoài rồi, Đông Phương Tương Nghi trong mắt hiện lên vẻ thất vọng, nhưng rất nhanh liền khôi phục bình thường, chúc mừng bọn hắn có thể đi ra ngoài rồi sau đó bọn họ cùng đi vào sân nhỏ.

Hạo Thiên trong lòng tính toán một chút liền tiến lên phía trước nói với Đông Phương Tương Nghi: "Bá mẫu, hay là người cùng Yên Nhiên theo chúng ta rời đi luôn a!" Đông Phương Tương Nghi không chút suy nghĩ liền từ chối, Hạo Thiên gấp nói gấp: "Bá mẫu, người không vì mình thì cũng nên vì Yên Nhiên suy nghĩ chút a, Yên Nhiên mới hai mươi mấy tuổi, chẳng lẻ người muốn nàng sống cô độc suốt quãng đời còn lại sao?" Lúc này Đông Phương Yên Nhiên vừa đi ra nghe thấy đề nghị của Hạo Thiên, ánh mắt nàng chờ mong nhìn Đông Phương Tương Nghi, Đông Phương Tương Nghi thấy ánh mắt đầy mong chờ của con gái cũng không có cự tuyệt nhanh như vừa rồi, nàng nói với Hạo Thiên: "Ngươi cho ta suy nghĩ một chút."Nói xong liền đi vào gian phòng. Đông Phương Yên Nhiên nhìn bộ dạng mẹ nàng trong nội tâm có chút thất vọng, nhị nữ đi đến vội vàng an ủi: "Bá mẫu nhất định sẽ đáp ứng, yên tâm đi." Đông Phương Yên Nhiên miễn cưỡng cười cười đáp: "Hi vọng là như thế." Sau đó thất lạc trở về phòng, nhưng nàng lại không biết Đông Phương Tương Nghi đang đứng cạnh cửa sổ nhìn ra ngoài này, trong lòng nàng rốt cục cũng đã quyết định.

Ngày hôm sau, Lúc mấy người Hạo Thiên sắp đi, Đông Phương Tương Nghi cũng mang một túi hành trang từ trong phòng đi ra, Đông Phương Yên Nhiên thấy bộ dạng của mẫu thân lập tức cả kinh, Đông Phương Tương Nghi hướng Đông Phương Yên Nhiên nói: "Còn không mau đi thu thập hành lý." Đông Phương Yên Nhiên nghe xong liền vui mừng vội vàng chạy vào, trong chốc lát liền đem tất cả hành trang thu dọn xong, các nàng cùng đi theo Hạo Thiên, sau khi trải qua một đoạn đường dài rốt cục cũng đã rời khỏi đáy vực, đến phía trước Ngọc Nữ Phong.