Chương 10: Dị Quả

Sau một lúc tu luyện hắn phát hiện bản thân một mình tu luyện quả thật không tăng tu vi lên được bao nhiêu, vì vậy hắn đứng lên đình chỉ tu luyện. Hắn nhìn bốn phía, độ nhiên phát hiện phía sâu trong hang động kia còn một con đường khác. Hắn vẫn nhớ nhiệm vụ quan trọng nhất, chính là phải tìm được đường rời khỏi đáy vực này.

Đi đến vài bước bỗng hắn thấy một đạo hồng quang xuất hiện, hắn vội vàng đuổi theo, nhưng khi nhìn kỹ lại căn bản không phải ánh sáng gì, mà là một con rắn nhỏ màu đỏ chỉ dài bảy tất, do tốc độ của nó quá nhanh nên người ta mới lầm tưởng thành hồng quang, Hắn chăm chú nhìn con rắn nhỏ kia nhưng vẫn không thể biết đây rốt cục là loại rắn gì.

Tiểu Hồng Xà dường như cũng phát hiện được có người theo dõi nó nên tốc độ di chuyển đột nhiên tăng lên, tính tình trẻ con của Hạo Thiên nổi lên, hắn lại muốn tranh hơn thua với con tiểu xà này, con rắn nhỏ kia phát hiện tốc độ của Hạo Thiên tăng lên liền nhất quyết không thua, chớp mắt đã biến mất trong sơn động. Động này thật đúng là sâu a, không biết đi bao lâu mới phát hiện có ánh sáng phía trước. Sau khi Hạo Thiên ra ngoài liền phát hiện bản thân mình đang đứng trong một cái sơn cốc nhỏ! Sơn cốc không lớn lắm, chỉ có một mẫu vuông, một cái đầm nước nhỏ lớn chừng nữa mẩu, đối diện cái đầm nước nhỏ kia có một con đường, đoán chừng đó chính là con đường dẫn ra ngoài. Bên cạnh đầm nước có một con đường nhỏ chừng một thước, trên con đường nhỏ đó lại có một cái cây thảo dược trông rất kỳ quái, trên đỉnh cây thảo dược, một quả màu hơi đỏ đang phát ra hương thơm ngát, vừa nhìn liền biết đây là bảo bối.

Lúc này Hạo Thiên mới phát hiện cách đó không xa Tiểu Hồng Xà đang cùng một con Thiềm Thừ màu cam đỏ đang đánh nhau, xem ra chúng đều là vì thứ trái kỳ lạ này mà đến."A, đây không phải là Hỏa Thiềm Thừ sao?" Hạo Thiên nghĩ đến. Trên sách có ghi lại Hỏa Thiềm Thừ này là vật chí dương do Thiên Địa thai nghén, trời sinh có chí dương nội đan. Vừa nghĩ tới nội đan hắn chảy nước miếng, đây chính là Thiên Địa Chí Bảo có thể gia tăng công lực a, ta nhất định phải bắt được nó.

Bất quá Hạo Thiên không vội hành động, hắc hắc, tọa sơn quan hổ đấu, chờ chúng lưỡng bại câu thương lại ra tay cũng không muộn. Quả nhiên, miệng Hỏa Thiềm Thừ phun ra một cỗ sương đỏ thẫm hướng Tiểu Hồng Xà. Tiểu Hồng Xà nhanh chóng lách mình tránh ra sau đó lại quay người cắn lại Hỏa Thiềm Thừ một cái. Mà động tác Hỏa Thiềm Thừ dần chậm lại, khó khăn lắm mới tránh được ra chỗ khác. Cứ như thế hai Thiên Địa Linh Vật này cứ trên bờ đánh đến ta sống ngươi chết.

Ác đấu hồi lâu, Hỏa Thiềm Thừ càng bất lực, động tác càng thêm chậm, sương đỏ phun ra cũng càng ngày càng mỏng manh. Hạo Thiên biết nó sắp không được rồi, thân thể di chuyển tiến gần đến bọn chúng. Rốt cục, Tiểu Hồng Xà hung hăng cắn Hỏa Thiềm Thừ. Hỏa Thiềm Thừ bị đau đến há mồm, một tiểu hỏa cầu tròn tròn giống một quả trứng gà từ trong miệng Thiềm Thừ bay ra, Tiểu Hồng Xà như thiểm điện vọt tới. Hắn chắc chắn tiểu hỏa cầu kia nhất định là nội đan của Thiềm Thừ nên liền lao nhanh đến, mắt thấy đồ vật đã sắp đến tay nhưng đột nhiên con rắn nhỏ kia lại tăng tốc một nhụm nuốt xuống. Nhưng tốc lức bay tới của nội đan vẫn không suy giảm, một mực bay thẳng đến trên người hắn. Hạo Thiên chấn động, hắn muốn dùng tay bắt lấy nó nhưng lại bị trược mất, nội đan và cả con rắn nhỏ kia liền bị hắn “Ực” một cái nuốt vào bụng.

Lúc này Hạo Thiên kinh hãi, hắn muốn ăn viên nội đan này nhưng không muốn nuốt sống con tiểu xà kia a. Vừa nghĩ đến cái con tiểu xà kỳ lạ chưa từng thấy đó hắn liền một bên móc cổ họng một bên nhảy nhảy lên để nôn ra. Làm đủ mọi cách cả buổi lại không hề có phản ứng gì, hắn sờ sờ bụng rồi vận công kiểm tra thân thể một lượt vẫn không cảm thấy có gì không ổn, hắn thầm an ủi bản thân chắc không có việc gì đâu! Sau đó hắn quan sát xung quanh một phen cũng không phát hiện tung tích của Hảo Thiềm Thừ, xem ra nó đã chạy trốn rồi.

Lúc này Hạo Thiên mới đi lên phía trước hái trái cây kia xuống, nhưng vừa lúc hắn đang giơ tay lên thì phát hiện toàn thân mình nóng lên giống như bị hỏa thiêu vậy, ngay cả linh hồn dường như cũng có cảm giác bị đốt trụi vậy. Một cỗ năng lượng thần bí khổng lồ bạo phát trong người hắn, dòng năng lượng di chuyển đến mọi ngóc ngách trong cơ thể hắn. Trong lúc mơ mơ màng màng hắn liền đem dị quả kia hái xuống nuốt vào trong miệng, ăn dị quả vào hắn liền cảm nhận được nhiệt lượng trong thân thể đã đỡ hơn. Sau khi hắn vận công phát hiện công lực của bản thân đã tăng lên gấp mấy lần, tu vi gần như bằng với sư phụ của hắn nhưng hắn cũng đồng thời phát hiện dục vọng bản thân cũng tăng lên rất nhiều.

Nguyên lai dị quả này có tên là Chu Quả, một quả nhỏ như thế có thể gia tăng một trăm năm công lực, lai lịch của con rắn nhỏ này cũng không bình thường mà là hậu duệ từ thời hồng hoang, nó hấp thụ tinh hoa của trời đất vốn hôm nay chỉ cần ăn Chu Quả này vào liền có thể kết thành nội đan nhưng hôm nay không biết từ đâu chạy tới một tên Hỏa Thiềm Thừ muốn cùng nó cướp đoạt gốc Chu Quả này, cuối cùng lại toàn bộ tiện nghi cho Hạo Thiên, nhưng xà tính bản dâm, lại càng không nói đến đầu tiểu xà này có thể tồn tại từ vời hồng hoang, dâm độc hiện tại của nó hiện tại có nội đan chí dương của Hỏa Thiềm Thừ cùng dược tính của Chu Quả áp chế xuống, nhưng nếu có một ngày hắn không còn áp nữa thì cũng có khả năng hắn sẽ biến thành một tuyệt thế Dâm Ma, cũng may hắn có tu luyện “Cửu Thiên Ngự Nữ Quyết” của Hiên Viên Hoàng Đế , chỉ cần thường xuyên Âm Dương điều hòa thì vẫn có thể hóa giải dâm độc này.

Bởi vì hắn trúng dâm độc, tuy hiện tại không có việc gì nhưng dâm độc lại làm cho dục vọng của hắn đối với nữ sắc chậm rãi tăng cường, theo thời gian trôi qua nếu dâm độc hoàn toàn phát tác chỉ sợ thiên hạ sẽ sinh ra một Ma Vương chuyện gây họa cho nữ nhân, đó nhất định sẽ là một trường hạo kiếp, nhưng dâm độc cũng mang cho hắn một chỗ tốt đó là làm cho tinh lực của hắn vô hạn, ngày ngự trăm nữ cũng không sao.