Bây giờ đã là đêm khuya, ở Xích Hà quân doanh mặc dù trời đã khuya hơn nữa còn có nhiều mây mù nhưng xung quanh quân doanh vẫn sáng rực từng mảng, tu sĩ và binh sĩ thay nhau liên tục tuần tra canh gác.
Vũ Phàm toàn thân mặc hắc y, tay cầm theo Nhất Niệm rời khỏi doanh trướng của mình đi về phía rừng rậm phụ cận quân doanh.
Quân doanh Xích Hà cũng giống như quân doanh Tây Lĩnh không hạn chế đi lại của tu sĩ, chỉ cần có mặt điểm danh đúng giờ vào mỗi ngày và hoàn thành trách nhiệm của mình là được nên Vũ Phàm hắn mới dám đi ra ngoài như thế này.
- Vũ Phàm huynh cẩn thận nhé!
Một tên tu sĩ đang tuần tra có biết qua Vũ Phàm lên tiếng chào hỏi hắn, Vũ Phàm gật đầu chào lại đối phương.
- Đa tạ huynh!
Nói rồi hắn nhanh chóng di chuyển về phía khu rừng, hòa mình vào bóng đêm vô tận.
…
Vũ Phàm vận dụng tinh thần lực dựa theo mô tả của công pháp Thôn Phệ Cổ Trùng liên tục cảm nhận và tìm kiếm Cổ Trùng trong khu rừng phụ cận đã ba ngày qua, nhưng hắn dù có tìm kiếm thế nào đi nữa thì đến bây giờ vẫn chưa có phát hiện ra gì cả.
Quả thật mấy cái Cổ Trùng này thật sự rất là khó tìm, Vũ Phàm dừng lại cảm thán một câu xong lại tiếp tục chú tâm cảm nhận xung quanh.
Cứ như vậy hắn lại lùng sục hết một đêm nhưng chẳng có kết quả gì.
Trời lúc này cũng đã lờ mờ sáng, Vũ Phàm đành phải ngừng lại tranh thủ quay về cho kịp giờ điểm quân.
“Ài, chắc có lẽ ngày mai phải đi vào sâu bên trong rừng rậm thêm một chút nữa may ra mới có hy vọng!” Vũ Phàm tự nhủ bản thân một câu, rồi cẩn thận quan sát xung quanh một lượt nữa rồi mới chịu rời đi.
Trời hôm nay khá u ám, mặt trời bị mấy tầng mây đen che lấp, không khí làm cho người ta cảm giác không mấy dễ chịu.
Gió thổi nhè nhẹ từng cơn, báo hiệu trời sắp chuyển mưa, có lẽ đã bắt đầu vào mùa hạ.
Ào…ào…ào
Trời bất chợt đổ cơn mưa lớn, cả người Vũ Phàm ướt dần bởi cơn mưa, cơ thể hắn lộ rõ từng đường cơ bắp bên dưới lớp hắc y đang dính chặt vào người.
Hoàng Kim Xích Ngô Công!
Vũ Phàm chợt thấy một con phổ thông Cổ Trùng đang trồi lên mặt đất, có lẽ là do trời mưa đột ngột làm ngập hang nên nó phải tìm chỗ trú ẩn khác.
“Không tệ!” Vũ Phàm nhận định.
Hoàng Kim Xích Ngô Công là Nhân giai trung phẩm Cổ Trùng, cũng không tính là quá yếu hơn nữa lại có độc tính bẩm sinh rất phù hợp cho nuôi dưỡng thành Cổ Độc, vả lại theo như mô tả thì cũng không quá khó để nuôi dưỡng.
Vũ Phàm vận chuyển công pháp quán đỉnh chân khí dồn về đôi chân của mình, lại dựa theo lộ tuyến của công pháp Thanh Phong Thuật mà vận chuyển chân khí trong cơ thể, trong phút chốc bộc phát tốc độ tới cực hạn, chớp mắt liền đến chỗ con Ngô Công.
Con Ngô Công còn chưa kịp nhận ra sự hiện diện của Vũ Phàm thì đã bị hắn dùng khống thuật nhấc lên khỏi mặt đất, nhét vào trong một cái hộp gỗ lớn rồi quăng vào không gian giới chỉ.
- Ha ha, cơn mưa thật đúng lúc! Lão thiên quả không phụ lòng người! - Vũ Phàm hắc hắc cười lớn đắc ý.
Nói rồi hắn nhanh chân chạy về quân doanh, xem như ba bốn ngày qua vất vả không uổng phí!
Một lát sau, Vũ Phàm cũng về tới khu vực quân doanh cắm trại, trời mưa lớn nên hầu hết mọi người đều mặc áo mưa và đội nón làm bằng cỏ khô đã bôi qua một lớp mỡ bò để tránh bị ướt.
Vừa thấy Vũ Phàm một tên tu sĩ đã lên tiếng hỏi.
- Vũ Phàm huynh đệ, ngươi lại vào rừng luyện tập tiềm hành thân pháp sao?
Vũ Phàm gật đầu trả lời qua loa với hắn.
- Đúng vậy! Tiếc là mãi vẫn chưa thấy có chút tiến triển gì!
- Ngươi đừng cố quá, từ từ từng bước tiến tới mới được. – Hắn lên tiếng động viên Vũ Phàm.
Chuyện luyện Cổ Trùng, Vũ Phàm nghĩ tốt hơn hết là hắn không nên nói với ai cả, Cổ Độc này hắn vốn dĩ muốn để dùng làm sát chiêu cho bản thân vì vậy mới lấy đại lý do luyện tập tiềm hành thân pháp để qua mắt bọn họ.
Vũ Phàm từ biệt tên kia xong liền nhanh chân đến chỗ điểm quân báo danh rồi ngay lập tức trở về doanh trướng của mình.
- Sư huynh … !
Ngưng Nhi gọi vọng theo hắn, nhưng Vũ Phàm hình như đang có việc gấp gì đó chỉ thấy hắn đi thẳng về gian phòng của mình mà không đáp lại lời nàng, làm nàng có chút thất thần bối rối.
Vũ Phàm hắn nghe thấy nàng gọi, nhưng hắn cố tình không đáp lời nàng để nàng biết khó mà lui tránh phát sinh tình cảm quá nhiều với hắn.
“Sư huynh lại giận ta chuyện gì sao?” Nàng tự nhủ một mình rồi buồn bã bước ra cửa doanh trướng nhìn cơn mưa xối xả ngoài trời.
“Xin lỗi sư muội, ta và muội trời định vốn không chung lối!” Vũ Phàm thấp giọng tự nhủ, hắn thở dài một hơi rồi nhanh chóng thay trang phục.
Hôm nay hai người bọn họ được nghỉ không phải luyện đan, cứ cách năm ngày luyện đan liên tục là bọn họ sẽ có hai ngày thời gian để nghỉ ngơi.
Nói gì thì nói, dẫu sao luyện đan sư cũng cần có thời gian để hồi phục, không thể nào mà ngày ngày đều luyện đan được.
Vũ Phàm thay xong y phục liền đả toạ ngồi thiền, lấy ra cái hộp gỗ chứa Hoàng Kim Xích Ngô Công ra đặt lên bàn, lại từ trong không gian giới chỉ lấy ra một số loại đan dược giải độc hắn đã mua từ lần trước ở tông môn.
Vũ Phàm bỏ đan dược giải độc vào trong miệng, sau đó liền vận chuyển chân khí bao bọc lấy con Hoàng Kim Xích Ngô Công lại rồi há miệng hút nó vào bên trong.
Con Ngô Công này cũng không quá lớn, ước chừng dài một xích, thân to cỡ hai ngón tay người trưởng thành, phía sau đốt cuối cùng của cái đuôi có một kim châm chứa kịch độc.
Con Hoàng Kim Xích Ngô Công bị hút vào bên trong nội thể của Vũ Phàm liên tục cựa quậy, từ miệng và bách chi của nó liên tục toả ra khí độc hòng mài mòn lớp chân khí đang bao bọc xung quanh nó để thoát khốn.
Vũ Phàm lại nuốt vào hai viên Luyện Khí Tán liên tục bổ sung chân khí trong cơ thể duy trì quả cầu chân khí đang bao bọc xung quanh Ngô Công
Bên cạnh đó lại phải dùng tinh thần lực cố gắng khống chế quả cầu chân khí đang giam lấy Ngô Công di chuyển về đan điền.
Chỉ một sai sót nhỏ, con Ngô Công sẽ thoát ra ngoài lớp màng chân khí, sau đó nó sẽ ở bên trong nội thể hắn liên tục dùng độc công kích gây nguy hiểm tới tính mạng.
Cho nên Vũ Phàm đang cố gắng tập trung cao độ và hạn chế sai sót nhiều nhất có thể, cho nên tốc độ di chuyển của quả cầu có chút chậm.
Một lát sau, cuối cùng hắn cũng đã đưa Ngô Công vào đến đan điền của mình, ở một góc trong đan điền có một quả cầu Chân Nguyên Giải, chu vi ước chừng ba xích (khoảng hơn 1 mét).
Vũ Phàm liền dùng tinh thần lực đưa Hoàng Kim Xích Ngô Công vào bên trong Chân Nguyên Giải, vừa vào đến Chân Nguyên Giải hắn liền giải khai chân khí thả Ngô Công ra.
Vừa ra ngoài nó lập tức cuồng nộ di chuyển loạn khắp nơi trong Chân Nguyên Giải, độc vụ liên tục toả ra từ cơ thể nó, hòng mài mòn vách ngăn ở nơi này để thoát khốn.
Vũ Phàm hừ lạnh, hắn lập tức dựa theo khẩu quyết của Thôn Phệ Cổ Trùng công pháp điều động tinh thần lực luyện hoá thần hồn bản nguyên của con Ngô Công thông qua huyệt Thái Dương trên đầu của nó.
Quá trình này tiêu hao tinh thần lực cực lớn, nếu giữa chừng Cổ Sư mất đi tỉnh táo để Cổ Trùng thoát khốn thì tương đương với mất mạng.
Trên trán Vũ Phàm bây giờ đã nổi đầy gân xanh, mồ hôi lấm tấm có vẻ đang cố gắng quá sức, đột nhiên vẻ mặt hắn trở nên mừng rỡ, mở bừng hai mắt nhoẻn miệng cười tà dị.
Hắn cuối cùng đã thành công thôn phệ Hoàng Kim Xích Ngô Công làm Cổ Trùng đầu tiên! Quá trình này tiêu tốn của hắn hết gần nửa ngày thời gian, bây giờ bên ngoài trời cũng đã tối hẳn.
Giờ đây giữa hắn và con Hoàng Kim Xích Ngô Công này có mối liên hệ kỳ lạ, hắn cảm nhận mình có thể điều động thần thông bẩm sinh của nó.
Vũ Phàm vừa động ý niệm một tầng quang mang màu hoàng kim nhàn nhạt nhanh chóng bao phủ lấy cơ thể Vũ Phàm gia tăng sức phòng ngự cho hắn.
Nhưng Vũ Phàm cảm nhận được lực phòng ngự này rất yếu chỉ cỡ phòng ngự của tu sĩ Luyện Khí kỳ nhị trọng thiên.
Có lẽ con Ngô Công này mới đạt đến Luyện Khí kỳ tam trọng thiên cho nên hiệu quả mới thấp vậy, hơn nữa thời gian duy trì cũng phụ thuộc vào chân khí của Hoàng Kim Xích Ngô Công.
Vũ Phàm lại động ý niệm, há miệng thổi ra một cái quả cầu độc vụ nhỏ, hắn phun thẳng về phía trước đồng thời dùng tinh thần ép nổ nó.
Phốc!
Độc vụ nhanh chóng lan ra trong phạm vi nhỏ, Vũ Phàm thấy một màn như vậy liền hắc hắc cười tà dị.
“Không tệ, không tệ!”
Ngoài mấy thứ này ra hắn cũng cảm nhận được mình mẫn cảm hơn với chuyển động ở chung quanh, có lẽ là được cộng hưởng giác quan với Ngô Công.
Vũ Phàm liền nhận ra Cổ Sư thật sự rất lợi hại.
Nhưng nghĩ lại, nếu Vũ Phàm muốn ôn dưỡng nó đến Luyện Khí kỳ bát trọng thiên cũng là cả một quá trình.
Chưa kể tài nguyên tiêu tốn cũng tương đương với nuôi dưỡng một tu sĩ đạt đến cảnh giới Luyện Khí kỳ bát trọng thiên, chính vì vậy Cổ sư (người luyện Cổ) rất hiếm thấy, mặc dù chiến lực bọn họ rất mạnh mẽ.
Hắn cẩn thận quan sát thay đổi ở bên trong nội thể của mình, sau một hồi quan sát và cảm nhận, Vũ Phàm chợt nhận ra hắn dường như có thể hấp thu thêm một viên Luyện Khí Tán, hắn chần chừ một lát thì nuốt viên đan dược vào bên trong.
Dược lực nhanh chóng hoà tan và lan ra khắp kỳ kinh bát mạch sau đó nhanh chóng bổ sung vào phần chân khí đang dùng để nuôi dưỡng Ngô Công.
"Ha, còn có thể như vậy!"
Vũ Phàm chợt nhận ra điểm đặc biệt của cơ thể hắn, miễn sao đan điền của hắn có thể hấp thu hết chân khí của dược lực mang lại, hắn liền có thể hấp thụ bấy nhiêu dược lực mà không lo bị bạo thể.
Nói như vậy, chỉ cần hắn có đủ đan dược chống đỡ liền có thể thoải mái ôn dưỡng Cổ Trùng mà không lo ảnh hưởng đến tốc độ tinh tiến tu vi.
- Hắc hắc ...
Vũ Phàm cười đắc ý cười tà đạo thành tiếng.