Chương 305: Kết cục

Tống Thư Liễu dùng thần thức quan sát sư phụ điều khiển thân thể mình đối chiến với Chân Hoàng Thiên sớm đã cảm thấy hổ thẹn không thôi, hắn không nghĩ tới, sư phụ hắn vậy mà cự nhiên có thể sử dụng khối thân thể này để chống đỡ lại Chân Hoàng Thiên một cách dễ dàng như thế.

Trong bí cảnh tỷ võ, lão sư của Tống Thư Liễu liên tục dồn ép Chân Hoàng Thiên vào thế hiểm, lão muốn tốc chiến tốc thắng bởi vì tư chất của Tống Thư Liễu không thể so đấu lâu dài với đối phương, nếu lão không nhanh chóng hạ gục đối phương, thì trận đấu này không thể thắng.

Chân Hoàng Thiên cũng sớm nhận ra tiết tấu trận đấu dồn dập, hắn đã lờ mờ đoán ra được ý đồ của "Tống Thư Liễu", y cười gằn trong lòng.

" ... thì ra là vậy ... "

Hắn suy đoán Tống Thư Liễu ban đầu giả vờ yếu thế để hắn hạ thấp cảnh giác, sau đó đột ngột tung ra hiểm chiêu trong lúc hắn đang lơ là nhằm tốc chiến tốc thắng, nhưng bây giờ hắn đã nhìn ra kế này của đối phương, liền không liều mạng tiến công nữa, mà thu lại thủ thế phòng thủ, chờ cho đối phương cạn kiệt chân khí trước, rồi mới bắt đầu phản công.

Căn bản là hắn không biết, người đang đối chiến với hắn lúc này hoàn toàn không phải là Tống Thư Liễu.

Lão sư của Tống Thư Liễu nhận thấy Chân Hoàng Thiên không điền cuồng công kích trong sự tức giận nữa, liền nhận ra đối phương đã đoán được ý đồ của lão, muốn mượn sự tiêu hao chân khí mà hạ gục lão.

" ... chậc ... tên tiểu tử này cũng không tầm thường đi ... "

Dẫu sao Chân Hoàng Thiên cũng là thiên kiêu của Chân Long Thần Thú Tộc, hắn đương nhiên cũng biết suy nghĩ về thế trận, không phải là kẻ mãng phu.

Không nằm ngoài dự liệu của cả hai người lão sư và Chân Hoàng Thiên, chân khí trong cơ thể của Tống Thư Liễu bắt đầu đến điểm giới hạn, lượng chân khí bổ sung bằng đan dược không thể nào bù đắp nổi lượng chân khí tiêu hao.

Thế công của Tống Thư Liễu cũng giảm dần, không còn dữ tợn và gắt gao như trước nữa, mà dường như còn lưu lại một chút chân khí.

Lão sư của Tống Thư Liễu chính là muốn đại trận hình thành, đùng đại trận để vây lấy Chân Hoàng Thiên, cho nên lúc này lão buộc phải lưu thủ, để chân khí không cạn kiệt quá nhanh chóng, và đủ để khởi động pháp trận.

Chân Hoàng Thiên thấy biểu hiện này của "Tống Thư Liễu" liền vui như mở cờ trong bụng, y biết "Tống Thư Liễu" đã đến điểm giới hạn.

Chỉ cần hắn cầm cự thêm một lúc nữa, người nắm giữ thế trận sẽ chính là hắn.

Nhưng Chân Hoàng Thiên không thể ngờ rằng, đợi hắn phía trước chính là đại sát trận hung danh ở thượng giới, Thôn Thiên Sát Long Trận.

Lão hạ xuống đạo kỳ trận cuối cùng, trong không khí liền phảng phất một mùi huyết sát nồng đậm, đặc biệt là đối với Long Tộc.

Chân Hoàng Thiên cảm giác một cơn sợ hãi chạy dọc sống lưng của y.

" ... nguy hiểm !"

Chân Hoàng Thiên giật mình, nhanh chóng quay đầu bỏ chạy thật nhanh, nhưng đã chậm, đại trận đã thành, hắn bị vây lấy ở bên trong mười hai cái cấm kỳ.

Trên mỗi lá cờ, vẽ một phù văn kỳ dị, không ai rõ nó là gì, ngay cả những đại năng uyên bác ở nơi này cũng không rõ ý nghĩa của chúng.

Nhưng nhìn sắc mặt của Chân Hoàng Thiên, bọn họ biết, mười hai cái cấm kỳ này không hề đơn giản.

Tống Thư Liễu lúc này, hơi thở có chút gấp gáp, dường như việc điều khiển cùng lúc sáu kiện phi kiếm và đại trận, có quá sức với thân thể của y.

Tống Thư Liễu và lão sư của hắn điều hiểu rõ, một khi thế trận này thất bại, tương đương với hắn sẽ thua hoàn toàn, không còn cơ hội lật ngược thế cờ, cho nên lão sư của Tống Thư Liễu vô cùng tập trung.

Sáu kiện phi kiếm như thể là một bộ phận của đại trận, nhanh chóng dung hợp với đại trận, uy lực đại tăng.

Lúc này Chân Hoàng Thiên vẫn dùng bản thể để chống đỡ, vì ở hình dạng này, lực phòng ngự của Chân Long Thần Tộc là mạnh nhất.

Hắn tin rằng chỉ cần phòng thủ được một trận này của Tống Thư Liễu, hắn có thể sử dụng bán nhân chi thể, trạng thái công kích mạnh nhất của Chân Long Thần Tộc để phản công.

Lão sư của Tống Thư Liễu dùng tinh huyết của y, vẽ lên không trung hai chữ cổ đại, không phải ngôn ngữ ở thế giới này.

"Xi Vưu"

Hai chữ này vừa thành, "Tống Thư Liễu" ho ra một búng máu tươi, một hư ảnh cự thần cổ đại nhanh chóng huyễn hóa thành hình.

Cố thần này có sáu cánh tay, ngay lập tức, cổ thần nắm lấy sáu kiện phi kiếm, rồi hống lên một cách dữ tợn.

Ở bên ngoài, Chân Long Thần Tộc tộc trưởng nghi hoặc lẩm bẩm:

- Binh chủ Xi Vưu ma thần ...

Nhưng lão còn nghi hoặc ở một chỗ là, binh chủ Xi Vưu ma thần sử dụng sáu loại binh khí khác nhau, chứ không phải sáu kiện phi kiếm.

Đại trưởng lão của Chân Long Thần Tộc nhìn hư ảnh cổ thần cầm sáu kiện phi kiếm bên trong bí cảnh tỷ võ, liền biết được con lão đã thua.

Chân Hoàng Thiên vùng vẫy bên trong đại trận, hắn không cách nào thoát khỏi kỳ trận của Tống Thư Liễu, thân thể của hắn lại quá dài liên tục lộ ra khoảng trống để cho cổ thần công kích.

Cả cơ thể hắn chằng chịt vết thương, chỗ nào cũng rướm máu, máu nhuộm vàng mặt đất bên dưới.

Ánh mắt hắn đỏ ngầu, đồng tử hắn vừa sợ hãi vừa tức giận.

Nhân tộc, bằng với những thứ bảo cụ như này, mà đã thành công lập nên địa vị của bọn họ trong thế giới này, bây giờ hắn cũng đã hiểu sự lợi hại của nó.

Nhưng hắn vẫn không nhận thua, cắn răng chịu đựng cơn đau đang truyền khắp cơ thể.

Chân Hoàng Thiên đang chống trả với cổ thần Xi Vưu bên trong kỳ trận, bỗng dưng hắn nhận ra, đã không thấy thân ảnh của Tống Thư Liễu đâu.

Lão sư của Tống Thư Liễu đã tìm một góc an toàn để duy trì đại trận, phòng trường hợp xảy ra biến cố, bị hắn phản công mà trọng thương.

Về phần tâm tư cẩn mật này, y được trưởng bối của các nhà đánh giá rất cao.

- Hảo tiểu tử, ... tên này và Khương Chính Hạo của Nhậm gia, quả thực là một chín một mười a ...

- Đúng vậy ...

"Tống Thư Liễu" ho ra một búng máu lớn, thân thể suy nhược đi rất nhiều, đại trận vây lấy Chân Hoàng Thiên lâu như vậy, mà vẫn chưa hạ gục được hắn, làm cho lão bị trọng thương do đại trận phản chấn.

Ánh mắt lão trở nên lãng lệ quyết đoán, nếu đã vậy, chỉ có thể dốc hết hơi tàn, một chiêu định thắng bại.

Sáu kiện phi kiếm lập tức hợp lại thành một thanh cự kiếm có chuôi dài, cổ thần Xi Vưu bên trong kỳ trận, dùng hai tay nắm chặt lấy chuôi kiếm, bốn tay còn lại huyễn hóa thành bốn đại thủ bằng chân khí màu huyết sắc, nắm lấy hai cái sừng và cái đầu của Chân Hoàng Thiên.

Chân Hoàng Thiên kinh hãi giãy dụa không thôi, nếu để một kiếm này đâm xuống, hắn ắt sẽ bị tổn thương nghiêm trọng, hơn nữa, nếu đối phương chặt đi cặp sừng của hắn.

Cả đời này hắn không bao giờ có thể tiến cảnh lên Độ Kiếp kỳ.

Hắn há to cái miệng như chậu máu, tụ khí trước miệng, dùng toàn bộ lực lượng cuối cùng còn sót lại để tụ chiêu Chân Lưu Hoàn.

Hắn muốn dùng chiêu này bạo nổ tại chỗ, đẩy hắn và cổ thần Xi Vưu ra xa.

Đây chính là phương thức chiến đấu ta tổn một ngàn, địch tổn tám trăm a, điều này chứng tỏ Tống Thư Liễu đã dồn y vào đường cùng.

Chân Long Thần Tộc tộc nhân thế hệ trẻ, trong lòng phẫn uất không thôi, vốn nghĩ Chân Hoàng Thiên có thể thay họ áp chế nhân tộc, vậy mà giờ đây bị ép đến cùng đường như thế này.

Lão sư của Tống Thư Liễu khẽ cười gẵn, dường như lão biết trước rằng y sẽ dùng chiêu này.

Một tiếng nổ ầm vang rung chuyển cả bí cảnh tỷ võ, trong lớp ánh sáng mờ ảo do vụ nổ tạo ra, người ta thấy kiếm của Xi Vưu đã chém xuống, rồi thân thể cổ thần Xi Vưu cũng tan biến trong không trung.

Tống Thư Liễu lảo đão ngã khuỵu trên mặt đất, miệng không ngừng chảy máu đen, thân thể này đã đến cực hạn.

Bên kia, thân thể của Chân Hoàng Thiên nằm sóng xoài trên mặt đất, cặp sừng của y vẫn còn nguyên, nhưng trên lưng lưu lại một vết thường dài từ cổ đến đuôi, máu tươi chảy không ngừng, cả người suy nhược, so với Tống Thư Liễu càng là thê thảm hơn.

Tống Thư Liễu chống kiếm đứng dậy, chuẩn bị oanh thêm hai đạo lôi phù về phía Chân Hoàng Thiên thì ở bên ngoài Đại Trưởng Lão Chân Long Thần Tộc đã nói:

- Chúng ta nhận thua ...

Lão không thể để con trai mạo hiểm tính mạng và căn cơ phát triển ở tương lai chỉ vì một trận quyết đấu được, cũng may là tên họ Tống kia không trảm đi cặp sừng của Chân Hoàng Thiên.

Điều này là do lão sư của Tống Thư Liễu cố ý làm vậy, bởi vì lão biết một khi chém xuống cặp sừng của đối phương, chuyện này nhất định sẽ gây ra một hồi phong ba bão táp.

Trọng tài tỷ võ ở bên trong bí cảnh hô lớn:

- Ta tuyên bố Tống Thư Liễu thắng !!!

Cả quảng trường đột nhiên trở nên náo nhiệt vô cùng, nhân tộc tu sĩ hô lớn rền vang tên của y:

- Tống Thư Liễu ...

- Tống Thư Liễu ...

- ...