Chân Hoàng Thiên dùng bản thể để chiến đấu, khiến trận chiến càng trở nên khó khăn hơn cho lão sư của Tống Thư Liễu.
Mặc dù lão có thừa kinh nghiệm và bản lĩnh để đối chiến với hắn, nhưng ngặt nỗi, tố chất của cơ thể này thật sự không có cách nào để chiến thắng Chân Hoàng Thiên.
Đổi lại nếu không phải là tỷ võ, trốn thoát khỏi ma trảo của Chân Hoàng Thiên là chuyện hoàn toàn dễ dàng với lão, nhưng đây là một trận quyết đấu tay đôi, lão cũng không thể chạy mãi như thế này được.
Sau lưng của Tống Thư Liễu đột ngột xuất hiện sáu kiện phi kiếm, trên phi kiếm khắc chi chít cấm văn màu đỏ kỳ lạ, lão khẽ niệm ma chú, mấy cái cấm văn lập tức đỏ rực một mảng.
Chân Hoàng Thiên dựa theo linh cảm của Chân Long Thần Tộc cảm thấy kiêng kỵ sáu kiện phi kiếm này không thôi, hắn thậm chí, còn khẽ rùng mình theo bản năng.
Đôi mắt của Tống Thư Liễu phút chốc trở nên lãnh huyết vô tình, làm người ta có cảm giác rợn sống khi nhìn vào đôi mắt của y.
Đôi mắt này tuyệt đối phải giết trên dưới vạn người, mới có thể hình thành được sát ý như thế này.
Trưởng bối ở bên ngoài quan chiến, khẽ nhíu mày, từ khi nào Tống Thư Liễu lại tu luyện công pháp chí sát chí hung như thế này.
Tống Thư Liễu khẽ gọi lão sư hắn.
"... sư phụ, e là ..."
"Ngươi không cần lo lắng ..."
"Vâng thưa sư phụ"
Lão đã nói vậy hắn cũng không dám nói gì thêm, chỉ yên lặng quan sát lão sư hắn đối chiến.
Sáu kiện phi kiếm lao nhanh về phía Chân Hoàng Thiên như lôi đình nộ thiên.
Choang ... Choang ... Choang ...
"Tống Thư Liễu" như mọc thêm bốn cánh tay, điều khiển sáu kiện phi kiếm vô cùng tinh chuẩn, không ngừng vây lấy Chân Hoàng Thiên mà công kích.
Ở bên ngoài, Chân Long Thần Tộc trưởng bối cũng sớm đã kinh ngạc không thôi, điều khiển sáu kiện phi kiếm cùng lúc như thế, ấy vậy mà mỗi công kích đều chuẩn xác vô cùng.
Chân Hoàng Thiên đang từ thế thượng phong, rớt xuống thế hạ phong, chật vật vô cùng, mà Tống Thư Liễu càng đánh càng mạnh một cách quỷ dị.
"Tống Thư Liễu" sử dụng thần thức để điều khiển sáu kiện phi kiếm cho nên y có khoảng trống để hồi phục chân khí, lão liên tục nuốt xuống hồi khí đan, chân khí cuồn cuộn không dứt cứ tỏa khắp kỳ kinh bát mạch của Tống Thư Liễu, rồi nhanh chóng quán đỉnh vào sáu kiện phi kiếm ở phía trước.
Cứ thể như cơ thể lão là một cái ống dẫn vậy, hoàn toàn không lưu lại trong nội thể, cũng không gây ra bất kỳ áp lực nào lên kỳ kinh bát mạch của Tống Thư Liễu.
Tống Thư Liễu quan sát cách sư phụ hắn vận dụng chân khí, sớm đã há hốc mồm, hắn không ngờ chân khí còn có thể điều động như vậy.
Trên người Chân Hoàng Thiên dần xuất hiện các vết nứt ngang dọc trên lân giáp, thậm chí có chỗ đã để lộ ra da thịt.
Mà bây giờ, hắn căn bản không thể bắt kịp thân ảnh của Tống Thư Liễu được nữa, vì Tống Thư Liễu liên tục di chuyển, lại dùng sáu kiện phi kiếm vây hắn lại một cách gắt gao.
Nhưng điều khiến đám trưởng bối Chân Long Thần Tộc lo lắng, đó chính là Tống Thư Liệu liên tục phóng ra pháp cụ bày trận ra các góc xung quanh, mà mặc nhiên Chân Hoàng Thiên bận rộn đối phó với sáu kiện phi kiếm hoàn toàn không nhận ra được hành động này của "Tống Thư Liễu".
Bọn họ đều lo rằng, một khi trận thành hình, Chân Hoàng Thiên khó mà cầm cự được, bây giờ trong ngoài ngăn cách, bọn họ không cách nào thông tri cho Chân Hoàng Thiên để hắn ứng phó.
" ... chết tiệt ..."
Chân Long Thần Tộc bọn họ tôn thờ sức mạnh thuần túy cho nên rất hiếm khi sử dụng bảo cụ hỗ trợ như pháp bảo, phù lục và trận pháp.
Nhưng trận chiến này đã làm bọn họ phải suy nghĩ lại, sức mạnh thuần túy không là không đủ.
Vũ Phàm dưói sự cộng hưởng giác quan của cổ trùng, cũng đã nhìn ra được những điểm hành động nhỏ này của Tống Thư Liễu, nhưng Vũ Phàm luôn cảm thấy, phong cách chiến đấu này của y thật sự rất khác so với lần trước.
Nó là một phong cách chiến đấu hoàn toàn khác biệt, không giống như là Tống Thư Liễu thay đổi chiến pháp gần đây.
Bởi vì, thói quen chiến đấu của một người rất khó thay đổi, mà dù cho có thay đổi cũng sẽ lưu lại một vài thói quen cũ, cho nên vẫn có nét tương đồng.
Mà giờ đây không chỉ có mỗi một mình Vũ Phàm thắc mắc về điều này, mà ngay chính người của Tống gia cũng có nghi vấn về phong cách chiến đấu này của hắn.
Chẳng lẽ y cố ý giấu đi chiêu bài này, phòng để bảo mạng.
Chuyện này không phải không có khả năng, rất nhiều tu sĩ có phong cách giao đấu trên lôi đài tỷ võ và huyết chiến sinh tử khác nhau, đây chính là một trong phương pháp che đậy thủ đoạn thực sự của tu sĩ.
Ở bên trong bí cảnh, Chân Hoàng Thiên gầm lên giận dữ, hắn dùng một chiêu Thần Long Bái Vỹ, đánh bay ba kiện phi kiếm ra xa.
Lão đầu ẩn náu bên trong cơ thể của Tống Thư Liễu khẽ cười lạnh.
"Muốn thoát khỏi kiếm của lão phu ... tiên đế còn chưa chắc làm được ..."
Lại lấy hai ngón tay làm thủ chỉ, miệng niệm chú ngữ, ba kiện phi kiếm ở đằng xa, như thể Thuấn Di lao về chỗ Chân Hoàng Thiên trong chớp mắt.
"Cái gì?"
Chân Hoàng Thiên khẽ giật mình, sáu kiện phi kiếm này, cũng như vũ kỹ của Tống Thư Liễu đang thi triển quá mức quỷ dị, hắn không cách nào chống trả.
Chân Hoàng Thiên hít một hơi dài, chuẩn bị thi triển công kích Nộ Long Ngâm, hắn muốn mượn sóng âm chấn tan thế trận của sáu kiện phi kiếm, đồng thời công kích thần hồn của Tống Thư Liễu, đình chỉ thao tác của y.
"Nộ Long Ngâm! ..."
Lão đầu cười lạnh, Tống Thư Liễu có thể không biết một chiêu này, nhưng lão ta nhìn động tác của Chân Hoàng Thiên liền biết y muốn làm gì.
Lão chỉ cười trừ, ngay lúc Chân Hoàng Thiên chuẩn bị xuất chiêu, một cái pháp bảo hình chung xuất hiện chắn trước mặt hai người.
"Phục Ma Chung" - "Âm Kích"
"Nộ Long Ngâm"
Chân Hoàng Thiên há miệng thi triển đại chiêu, sóng âm liền khuếch tán ở trên không trung, nhưng đến chỗ của Phục Ma Chung liền bị cái chung này thu lấy rồi phản lại.
Boong ... boong ... boong ...
Sóng âm va chạm đồng điệu, tự triệt tiêu lẫn nhau, Nộ Long Ngâm của Chân Hoàng Thiên liền bị hóa giải dễ dàng, Chân Long Thần Tộc tộc nhân sớm đã há hốc mồm kinh ngạc.
- Như ... như vậy cũng được sao ?
- Không thể nào a ... đó là tuyệt kỹ của Chân Long Thần Tộc chúng ta ...
Vũ Phàm mắt sáng ngời, một chiêu này của Tống Thư Liễu hắn đã đem ghi nhớ vào trong não hải, quả là một chiêu hay để đối phó Nộ Long Ngâm.
Duy chỉ có Nhạc Thanh Phong, ánh mắt có chút âm trầm.
"... chậc, ... cái tinh cầu này rốt cuộc gánh kiếp nạn gì, mà lại có đại năng giá thân về đây ..."
Chân Hoàng Thiên sững sờ nhìn Phục Ma Chung trước mặt, hai mắt hắn đỏ ngầu, hắn không hiểu tại sao, hắn đang thắng thế đột nhiên lại thua.
Mỗi chiêu của hắn đều bị đối phương hóa giải dễ dàng, như thể nằm trong lòng bàn tay của Tống Thư Liễu vậy.
Phục Ma Chung càng lúc càng phát ra tiếng chung lớn, lấn át cả Nộ Long Ngâm, sóng âm như trợ lực cho phi kiếm, lực sát thương càng lúc càng mạnh.
- Âm sư công kích, thiệt là lợi hại a!
Triệu Lệ Dĩnh khẽ cảm thán, nàng lại nhớ đến chuyện ngày trước, quả nhiên Vũ Phàm nói không sai a.