Trên đường phố, hộ vệ của các đại thế lực ở Trung Thổ thành không ngừng đi lại tuần tra nghiêm ngặt, tránh cho các thế lực tà phái và phe chủ chiến trà trộn vào đây gây ra hỗn loạn không cần thiết.
Riêng khu vực xung quanh Nhậm gia đình viện, tu sĩ không có phận sự đều không được phép lảng vảng ở khu vực này, phàm nhân cũng vậy, buộc phải đi đường vòng.
Không ít người cảm thấy bất bình, nhưng cũng chỉ dám để trong lòng hoặc chí ít là một chỗ bí mật mới dám nói ra.
"Nhậm gia này thật là lớn lối, rồi có ngày lão tử sẽ đạp các ngươi dưới chân, ba mươi năm hà đông, ba mươi năm hà tây, đừng khinh thiếu niên nghèo, hừ hừ ..."
Thiếu niên trẻ tuổi mặc áo choàng đen hừ lạnh, hắn trùm cái mũ lên rồi rảo bước nhanh theo chỉ dẫn của đám người hộ vệ Nhậm gia, trong lòng bực tức không thôi.
Chỉ vì một cái đại yến mà bắt tất cả tu sĩ và bách tánh không được bén mảng đến gần khu phố này, quả thực là có chút hơi quá đáng.
Nhưng Nhậm gia quả thực có đủ thực lực để lớn lối như vậy, người ở dưới thì khó có thể hiểu được sự trọng đại của sự kiện lần này, cho nên trong bụng oán thán cũng là bình thường.
Nhưng nếu để xảy ra sơ suất, tình hình có thể còn tệ hơn là chỉ yêu cầu bọn họ đi đường vòng như thế này, thậm chí có thể xảy ra một cuộc chiến ở trong nội thành.
Mà cuộc chiến của đại năng tất sẽ gây ra ảnh hưởng không nhỏ đến phàm nhân ở nơi này, thậm chí là tu sĩ cấp thấp.
Lý Trường Ca ngồi ở trên lầu cao cùng với mấy vị đồng môn nhìn xuống phía bên dưới, trong lòng không khỏi nhớ về ngày trước.
"Chậc, cứ như thể là cuộc gặp gỡ giữa nguyên thủ hai nước vậy ..."
Hắn là người hiện đại nên hiểu việc bảo vệ nghiêm ngặt như thế này là cần thiết, nhưng không ít người ở đây lên tiếng bất bình.
- Hừ, Nhậm gia gần đây thật là lớn lối, chắc là muốn mượn chuyện này phô trương thanh thế đây mà.
- Đệ nói chí phải, ta cũng nghĩ vậy, thậm chí tên họ Khương kia, ta nghe nói ngày trước còn dùng ám khí đánh đám người Hoa Sơn nữa a ... cũng không phải là hạng người tốt lành gì ...
- ...
Đối với mấy chuyện này, Lý Trường Ca chỉ nhếch mép cười thầm, đúng là một lũ đầu óc bảo thủ, tầm nhìn hạn hẹp, trong chiến đấu hà tất rườm rà, quan trọng là bảo mạng.
Nghe mãi mấy lời này cũng chán, Lý Trường Ca đứng dậy một mình rời đi, hắn đi dạo quanh con phố.
Lúc này cũng đã xế trưa, Vũ Phàm cũng đang trở về từ quỳnh lâu, vô tình gặp phải Lý Trường Ca ở trên đường.
Đối với tên họ Lý này, Vũ Phàm quả thực rất có hứng thú, nhất là những bí mật mà hắn mang theo trên người.
Vũ Phàm chủ động chào hỏi đối phương.
- Lý huynh, hạnh ngộ a!
Lý Trường Ca lập tức nhận ra Vũ Phàm.
"Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo tới, linh thật!"
- Khương huynh, hạnh ngộ ...
Vũ Phàm bước đến chỗ của Lý Trường Ca, vui vẻ hỏi.
- Lâu ngày không gặp, khí tức của Lý huynh lại mạnh hơn một bậc, khẳng định là đã bước vào Kết Đan Trung Kỳ rồi đi?
Lý Trường Ca trong ánh mắt có chút kinh ngạc nhìn về phía Vũ Phàm, hắn đã cố ý thu liễm khí tức vậy mà đối phương vẫn nhận ra, quả là có môn đạo.
Vũ Phàm có cổ trùng cộng hưởng giác quan, đương nhiên với chân khí ba động vô cùng mẫn cảm, trừ khi Lý Trường Ca chủ động nhờ hệ thống che giấu, còn không thì Vũ Phàm rất dễ nhận biết được khí tức mạnh yếu của hắn.
Lý Trường Ca ôm quyền nói:
- Khương huynh quả là có đôi mắt tinh tường, không dám giấu Khương huynh, ta cũng vừa mới tấn thăng Kết Đan Trung Kỳ gần đây.
Vũ Phàm nghe xác nhận của đối phương, trong lòng cũng đánh giá lại tên họ Lý một lượt, tên này khẳng định nhận được thiên đại cơ duyên nào đó, chứ nếu không, theo như ghi chép của tình báo ngày trước, hắn không thể nào có thể tinh tiến tu vi thần tốc như thế này được.
Làm cho Vũ Phàm lại càng tò mò, rốt cuộc cơ duyên bậc nào mới có thể thoát thai hoán cốt, tăng cường thiên phú mạnh mẽ như vậy.
Nhưng Vũ Phàm cũng không tiện hỏi, hắn nói.
- Chúc mừng Lý huynh, Lý huynh tinh tiến tu vi thật là mau a ... thật là bội phục.
Lý Trường Ca cười cười, hắn lấp liếm đại một cái cớ:
- Côn Luân cổ phái chân khí tinh thuần, cộng thêm ta có ít cơ duyên ở trong Quỷ Bí Chi Trủng nên mới có thể đột phá nhanh như vậy ... mà Khương huynh, hình như cũng đã là Kết Đan trung kỳ rồi?
Vũ Phàm khẽ gật đầu, hắn đưa tay ra hiệu mời đối phương.
- Lý huynh, hay chúng ta ghé đến quỳnh lâu ở phụ cận, trò chuyện một lát!
Lý Trường Ca cũng đang rảnh rỗi liền đồng ý với hắn.
Cả hai đi đến quỳnh lâu, trên đường trò chuyện không ngớt, chủ yếu về luận đạo.
Cả hai đã yên vị, Vũ Phàm mới hỏi tới.
- Chuyện ngày trước ở Đầm Nguyệt Sương, quả thực phải đa tạ Lý huynh đã cấp cho ta một cái tình báo quan trọng như vậy.
Lý Trường Ca cười ha hả nói.
- Ha ha ... Khương huynh khách sáo rồi!
Vũ Phàm lại hỏi.
- Cơ mà, tình báo ngày đó, làm sao Lý huynh có được, chuyện ở đầm Nguyệt Sương hẳn là sự kiện cơ mật của đám người Âm Thi Tôn và Ám Hồn Điện, e là cũng không dễ để lọt ra ngoài.
Lý Trường Ca lén nhìn Vũ Phàm, tên này hỏi đúng chỗ hiểm a, hắn lấp liếm nói:
- Khương huynh, mỗi người có một chút bí mật riêng a ... chuyện này thứ cho ta không thể nói!
Vũ Phàm khẽ gật đầu, đối phương đã nói như vậy, mà hắn còn tiếp tục truy hỏi e là không phải phép.
Bọn họ liền chuyển chủ đề để tiếp tục đàm luận, không khí cũng nhanh chóng trở lại bình thường.
Nói một hồi, cả hai nói đến chuyện phòng thủ nghiêm ngặt của Nhậm gia bày ra hai ngày qua.
Lý Trường Ca thao thao bất tuyệt ủng hộ Nhậm gia nên làm như vậy để đảm bảo cục diện ổn định, tránh phát sinh những phiền toái không cần thiết dẫn đến sự căng thẳng trong mối quan hệ của hai bên.
Vũ Phàm khẽ cười, hắn nói.
- Không ngờ Lý huynh lại có thể suy nghĩ thấu đáo như vậy.
Sở dĩ Vũ Phàm nói như vậy là bởi vì hắn thấy đại đa số tán tu và đệ tử các thế lực nhỏ đều cho rằng Nhậm gia đang phô trương thanh thế, ỷ thế hiếp người là chủ yếu, hiếm có người nào có thể nhìn nhận tình hình được như tên họ Lý trước mặt này.
Lý Trường Ca định nói chuyện nhận dạng danh tính qua đặc điểm duy nhất của mỗi người thi lại thôi, hắn thấy có nói chưa chắc Vũ Phàm hiểu, liền chuyển chủ đề.
- Khương huynh, ta nghe nói có mấy hạ nhân yêu thú bị chủ nhân bọn họ đánh chết, đang đem đi chôn cất ở sâm lâm phụ cận ...
Vũ Phàm khẽ gật đầu, hắn nói:
- Xác thực có chuyện như vậy ...
Lý Trường Ca lại nói.
- Khương huynh, huynh có thấy điều gì kỳ lạ ở đây không? Đáng lẽ bọn họ phải mang xác của đám hạ nhân trở về Yêu Tộc Vực chôn cất mới phải đạo, lý nào lại chôn thây nơi xứ người như hiện tại? Hơn nữa, nếu là phạm tội bị đánh chết, cũng không nên được hưởng đãi ngộ như vậy, nếu là ta, khẳng định sẽ phơi thây ngoài đồng làm gương cho kẻ khác a. Mà hơn nữa, những người đi theo đến đây hầu hạ nhất định phải được lựa chọn kỹ lưỡng, lý nào hành sự qua loa chọc giận chủ nhân bọn họ như vậy?
"Ting, Vũ Phàm đã nghi ngờ về chuyện chôn xác của yêu tộc, tiến độ nhiệm vụ + 20%"
"Bingo, tên này quả thực thông minh, lại còn đa nghi như Tào Tháo, thật là đỡ tốn công a!"
Lý Trường Ca mừng thầm trong lòng không thôi.
Vũ Phàm khẽ nhíu mày, hắn nói:
- Ý của Lý huynh là kim thiền thoát xác?
Lý Trường Ca gật mạnh cái đầu, hắn nói.
- Ta nghĩ chúng ta nên cẩn thận một chút, tránh bọn chúng trà trộn vào Nhân tộc vực, hai hôm nay là đại yến, tình hình có chút bận rộn, ít người để ý đến, e là bọn chúng muốn dùng chuyện này để che mắt, tranh thủ chôn xuống một hai người nội ứng ở đây.
Quả thực là nếu như Lý Trường Ca không nhắc đến, Vũ Phàm cũng không có thời gian để ý đến mấy chuyện như thế này.