Chương 265: Thu đến tay

Vũ Phàm cười lạnh trong lòng, vị cô nương này, dùng ngôi thứ "bọn ta" để cầu xin hắn và Thường Sơn bỏ qua chuyện lúc nãy, mà không phải là "bọn họ" đã vô tình tố cáo nàng và mấy người này là cùng một bọn.

Vũ Phàm liền bắt lấy hai chữ này mà làm khó dễ Ngưng Băng.

- Bọn ta? Vậy ra các ngươi là người của cùng một thế lực?

Cổ Ngưng Băng liền biến sắc, nàng chỉ sơ hở một chút, hắn liền có thể nhận ra và bắt lấy, tên họ Khương này, không chỉ có thực lực mạnh mẽ, mà tài trí cũng không kém.

Nàng bị hắn hỏi như vậy, nhất thời á khẩu, không biết trả lời làm sao, mà nàng cũng không muốn trả lời hắn.

Thấy nàng mãi không lên tiếng trả lời, có ý xem thường Vũ Phàm, Tư Phương Chính nóng mặt nói:

- Cô nương, công tử nhà ta hỏi chuyện, xin cô nương chú ý trả lời cho.

Cổ Ngưng Băng ngoan cố nói:

- Hắn không phải là trưởng bối của ta, hắn hỏi không có nghĩa là ta phải trả lời.

Nhậm Thường Sơn cười lớn, hắn nói:

- Khương huynh, nàng ta quả là không nể mặt mũi của huynh chút nào a!

Vũ Phàm nãy giờ thủy chung không có nhìn nàng, vẫn nhìn thẳng về phía Tửu Tôn giả động thiên sơn cốc mà nói chuyện, hắn lạnh lùng phân phó.

- Mang nàng ta qua đây!

Cổ Ngưng Băng lùi lạnh thủ thế.

- Ngươi dám!

Tư Phương Chính lao về phía nàng, đồng thời quát lớn:

- Cô nương tốt nhất nên ngoan ngoãn phục mệnh!

Lão nhũ mẫu truyền âm nói.

"Tiểu thư không được dùng cổ trùng đánh trả!"

Cũng may Ngưng Băng song tu hai hệ cổ sư và tu sĩ, nên nàng cũng biết một chút vũ kỹ, liền đem ra đối chiêu với Tư Phương Chính.

Mà lúc này, đám người phương Nam mà nàng bảo vệ lúc nãy lại chọn ngoảnh mặt làm ngơ, làm nàng có chút mất mát, hụt hẫng.

Bọn họ không rõ nàng là ai, nên không muốn mạo hiểm để lộ thân phận, đối với bọn họ truyền thừa của Tửu Tôn giả động thiên là quan trọng hơn cả.

Cổ Thiên Bằng thấy tỷ tỷ mình bị người ta cường thế tấn công, trong lòng vô cùng khó chịu, nhưng nhũ mẫu đã dặn dò, hắn không dám trái ý.

So về vũ kỹ, Cổ Ngưng Băng không phải là đối thủ của Tư Phương Chính, rất nhanh nàng đã bị đánh bại, đưa về trước mặt Vũ Phàm.

Nàng dự định sẽ tập kích hắn, lấy hắn làm con tin đi vào Tửu Tôn giả động thiên rồi lui về phương Nam.

Nhưng mà nàng còn chưa kịp làm gì, một mũi kiếm đã ở ngay trước con mắt của nàng, làm nàng và Cổ gia lão nhũ mẫu giật bắn người.

Ám Hồn Kiếm đứng yên bất động ở giữa không chung, cách con ngươi của Ngưng Băng chỉ một ngón tay.

Sát khí lăng lệ mà nó tỏa ra làm người ta cảm thấy không rét mà run.

Hắn thật sự có ý định giết nàng ư?

Cổ Ngưng Băng trong lòng sợ hãi không thôi, đây là lần đầu tiên nàng cảm nhận được mùi vị tử vong nồng đậm đến như vậy.

Hắn hỏi lại:

- Ngươi là người của thế lực nào?

Giọng hắn lạnh tanh như con sói cô độc cao ngạo.

Ngưng Băng có chút lạnh sống lưng.

Nàng âm thầm điều động Nguyệt Quang cổ trùng chuẩn bị tập kích Vũ Phàm, lòng bàn tay nàng ẩn ẩn hiện hiện một cái ấn ký hình bán nguyệt.

Vũ Phàm cảm nhận được động tĩnh của Nguyệt Quang cổ trùng, liền cười lạnh.

Hắn lạnh lùng đâm một kiếm xuyên lòng bàn tay nàng, làm nàng đau đớn không thôi, nhưng vẫn cương ngạnh không kêu một tiếng, ánh mắt giận dữ nhìn Vũ Phàm.

Triệu Lệ Dĩnh có chút thất sắc, nàng định tiến lên can ngăn, nhưng bóng lưng của Vũ Phàm bây giờ lạnh như tuyết sơn làm nàng có chút chùn chân.

Lão nhũ mẫu Cổ gia ánh mắt nhìn Vũ Phàm lạnh lẽo vô cùng.

Vũ Phàm đột ngột cúi người xuống, đưa tay luồn qua tóc mai của nàng, xé bỏ lớp mặt nạ trên mặt của nàng ra trong sự ngỡ ngàng của mọi người ở đây.

Một là, bọn họ không nghĩ đến đám người này dùng thân phận giả ngụy trang, hai là, nhan sắc của nàng phải nói chỉ hơn chứ không kém Lệ Dĩnh.

Cho nên bọn họ mới bất ngờ đến như vậy.

- Ngươi ... dám ...

Vũ Phàm cười lạnh hắn nói:

- Cô nương, ta hỏi lại cô là người của thế lực nào?

Lúc này Ngưng Băng nộ khí xung thiên vội vàng điều động chân khí nội thể liên hệ Cổ Trùng hòng tập kích Vũ Phàm, nhưng nàng chợt biến sắc, chân khí của nàng đã bị hắn phong bế từ lúc nào không hay.

Ánh mắt của nàng chuyển từ giận dữ sang sợ hãi, bởi vì bây giờ tính mạng của nàng hoàn toàn nằm trong tay hắn.

Có không ít người bắt đầu cảm thấy thương hoa tiếc ngọc.

Toàn bộ Cổ Sư phương Nam lập tức biến sắc, nàng là Cổ Ngưng Băng, thiên kiêu chi nữ của Cổ gia. Không ít người bắt đầu nảy sinh ý định mạo hiểm cứu nàng lập công, lấy lòng Cổ gia.

Ngưng Băng bây giờ không thể không trả lời hắn, nàng tìm cách kéo dài thời gian.

- Thiết Sơn tông, Lưu Hà quốc!

Vũ Phàm khẽ gật đầu, hắn hỏi lại:

- Bọn họ đều là người của Thiết Sơn tông?

- Không phải! Chẳng qua là ta thấy nhị vị công tử chỉ hiếp đáp những người ở phía bên này, nên mới bất bình lên tiếng thay cho mọi người.

Nghe nàng trả lời, cả đám người phương Nam thở ra một hơi nhẹ nhõm, cũng may nàng thông minh, đối đáp với hắn trơn tru che lấp đi sơ hở bên trong.

Vũ Phàm hỏi thủ hạ Nhậm gia.

- Thiết Sơn tông, Lưu Hà quốc là thế lực như thế nào?

- Bẩm công tử, chỉ là tứ lưu tông môn, không đáng chú ý!

Vũ Phàm gật đầu, hắn nói:

- Cô nương, ta thấy cô nương có cốt khí không tệ, từ nay theo ta làm thiếp thân thị nữ, nhận lấy sự bảo hộ của Nhậm gia! Đồng thời ta cũng không làm khó dễ mọi người ở bên đó nữa.

Lý Trường Ca liền lập tức bỏ đá xuống giếng:

- Cô nương, đi theo Khương công tử chính là diễm phúc ba đời a, hơn nữa, cô nương đi theo công tử, công tử liền buông tha cho chúng ta, coi như chúng ta cầu xin cô!

Đám người phương Nam nhận ra thân phận của nàng cũng không biết phải làm sao cho phải, nếu đổi lại là người khác, bọn họ sớm cũng đã nói như vậy.

Ngưng Băng nhìn hắn bằng ánh mắt thách thức, giọng cứng rắn nói:

- Khả sát bất khả nhục!

Vũ Phàm cười lớn:

- Hảo, ta thích! Phong bế nàng lại mang về Nhậm gia.

Dung mạo của Cổ Ngưng Băng, lý nào Vũ Phàm và Nhậm Thường Sơn, hai người đứng đầu kế hoạch lần này lại không biết.

Bây giờ vô tình nàng trong tay hắn, lý nào hắn lại thả ra.

- Ngươi dám! Thả ta ra!

Nàng cố gắng vùng vẫy, nhưng đan điền nàng đã bị người ta phong bế, miệng cũng bị cấm khẩu, không nói thành lời.

Vũ Phàm sờ lên bụng nàng, điểm mấy huyệt đạo, người phương Bắc kinh ngạc nhìn hắn, tên họ Khương này cự nhiên sàm sỡ con gái nhà lành giữa thanh thiên bạch nhật.

Triệu Lệ Dĩnh thầm mắng Vũ Phàm.

"Ngươi ... ngươi vẫn còn không chịu bỏ cái thói tiểu hỗn đản này ..."

Má nàng đỏ hây hây, nhớ nàng trước hắn cũng vô lễ như vậy với nàng.

Duy chỉ có Ngưng Băng là biến sắc, tuy tay hắn nhìn như sờ loạn, nhưng kỳ thực là phong bế Chân Nguyên Giải bên trong cơ thể nàng.

Hắn không thể không cẩn thận, lỡ nàng có dị trùng, trốn thoát khỏi tay hắn, há phải tuột mất con cá lớn sao.

Đôi mắt nàng hoảng sợ, hắn đã biết toàn bộ bọn họ là người của phương Nam từ đầu, đây là cái bẫy, nhưng nàng bị cấm khẩu làm sao nói thành lời.

Nàng dùng ánh mắt muốn giao tiếp với lão nhũ mẫu và Cổ Thiên Bằng, nhưng không thể, vì Vũ Phàm đội lên đầu nàng một cái mũ trúc có vải lụa che mặt, hắn cười cười tùy tiện nói:

- Mỹ nhân như nàng, vẫn nên cất kỹ!

Hắn đã có trong tay Cổ Ngưng Băng, kế hoạch thay đổi, nên rút lui khỏi chỗ này.

Nhậm Thường Sơn cũng có ý này, cả hai dùng ánh mắt trao đổi với nhau, chuẩn bị tìm cách rút lui.