Yến Kinh Hồng không còn lựa chọn nào khác buộc phải đi trước dò đường.
Không ít người phương Nam hả hê khi thấy hắn sa cơ lỡ vận, thầm hô may mắn Vũ Phàm không chọn trúng bọn họ.
Yến Kinh Hồng mang theo tâm lý ngưng trọng tiến vào bên trong bí cảnh động thiên, hết sức cẩn thận cảnh giác quan sát xung quanh, tránh bị ngộ thương.
Hắn bước vào cốc khẩu, rồi men theo cây cầu độc đạo dẫn đến lối vào của động thiên mà đi.
Yến Kinh Hồng đi ở phía trước dò đường, tiểu muội hắn đi theo sau, lần lượt xuyên qua lớp màn chắn giữa sơn cốc và động thiên bí cảnh.
Hai huynh muội Yến Kinh Hồng không ngờ bọn họ lại có thể một đường bình an đi vào động thiên bí cảnh, hắn thở phào vô cùng nhẹ nhõm.
- Khặc, khặc, bọn chúng khéo quá hóa vụng, chúng ta lại là người đầu tiên tiến vào đây, mau tìm kiếm vị trí khảo nghiệm truyền thừa thôi!
Hắn nói với muội muội của mình rồi phi thân đi trước do thám dẫn đường.
Lúc này ở bên ngoài, đã qua một khắc thời gian, ngọc hồn của hai người kia lưu lại vẫn không có dấu hiệu nứt vỡ, là dấu hiệu bên trong bí cảnh tương đối an toàn, bây giờ ai cũng gấp gáp hơn hẳn.
Nhưng phía đám người Vũ Phàm mãi mà vẫn chưa có động tĩnh gì làm cho đám người Cổ Sư phương Nam càng thêm gấp gáp.
Bên trong, cái gì có thể dùng, Vũ Phàm đã lấy đi toàn bộ, hắn có gì phải gấp gáp chứ.
Vũ Phàm là đang muốn thao túng tâm lý của đám người phương Nam, nếu bọn họ đã giả danh là người phương Bắc thì phải tuân theo luật lệ ở đây, hắn, Nhậm gia công tử chưa đi vào, ai dám đi vào trước hắn.
Chỉ cần có người sơ suất manh động, hắn liền sẽ có lý do mà ra lệnh trấn áp bọn họ.
Cổ Ngưng Băng lòng nóng như lửa đốt, nhưng lão nhũ mẫu đã căn dặn nàng, nương theo hắn mà hành động, nàng không dám lỗ mãng.
"Chết tiệt, cái tên họ Khương này đang làm cái gì vậy chứ?"
Lại một khắc thời gian trôi qua, phía Vũ Phàm vẫn chưa có dấu hiệu gì là sẽ tiến vào bên trong động thiên bí cảnh của Tửu Tôn giả, làm cho đám người Cổ Sư ở phương Nam càng thêm ngứa ngáy khó chịu.
Không ít người chửi rủa tên Yến Kinh Hồng vận chó ngáp phải ruồi, cứ tưởng xui xẻo phải làm đá dò đường, nào ngờ một đường bình an, trở thành kẻ đi trước nắm tiên cơ.
"Mẹ kiếp! Tên khốn họ Khương đó đang âm mưu chuyện gì vậy?"
Nhiều người không nhịn được mà chửi rủa cả Vũ Phàm.
Cổ Thiên Bằng không nhịn được mà truyền âm lão nhũ mẫu.
"Nhũ mẫu, tại sao Hải Long công tử vẫn chưa hành động, chẳng lẽ hắn không động tâm với truyền thừa bên trong sao?"
Lão nhũ mẫu nghĩ một chút rồi nói.
"Có thể hắn là Tu Sĩ cho nên đối với Tửu Tôn Giả động thiên chỉ có tò mò, chứ không có ý định tiếp nhận truyền thừa, hơn nữa, dù cho hai người kia có nhận được vật phẩm truyền thừa, thì cũng phải dâng lên cho hắn, họa may chỉ giữ lại được kiến thức được truyền thừa trong thức hải mà thôi!"
Cổ Thiên Bằng nghe xong liền vỡ lẽ, nếu hắn gặp phải một cái động thiên truyền thừa của Tu Sĩ, khẳng định cũng chỉ là tò mò, bởi vì truyền thừa của Tu Sĩ đối với hắn mà nói, không có bao nhiêu lợi ích, mặt khác, cũng chỉ có những vật phẩm mà vị tiền bối đó lưu lại mới là thứ đáng giá với hắn mà thôi.
Lại thêm một khắc thời gian trôi qua, đám người Cổ Sư phương Nam đã vô cùng sốt ruột, ngay cả hộ đạo giả của bọn họ cũng không giữ được bình tĩnh nữa, án theo cái đà này, có thể hai người kia sẽ đoạt được truyền thừa mất.
Lý Trường Ca cười hắc hắc trong lòng, tên họ Vũ này thật là thú vị, nếu không phải có hệ thống trong tay, biết được một ít thông tin của Vũ Phàm, hắn còn tưởng rằng đối phương là chuyên gia tâm lý học xuyên không qua đây.
Lý Trường Ca bắt đầu bỏ đá xuống giếng, làm nhiệm vụ.
- Khương công tử, đã qua ba khắc thời gian, bọn họ vẫn an toàn, chứng tỏ bên trong cũng không có nguy hiểm gì, chúng ta cứ chờ đợi như vậy, chỗ tốt sẽ bị bọn họ đoạt hết mất thôi.
Nhậm Thường Sơn khẽ nhếch miệng cười, hắn cố ý nói:
- Đạo hữu, chỗ này do Nhậm gia quản lý, Tửu Tôn giả động thiên hiện thế ở đây, tất vật phẩm đều thuộc về Nhậm gia ta!
Lời này quả thật ngang ngược bá đạo, cưỡng tình đoạt lý, dù là người phương Bắc cũng chưa chắc đã chấp nhận, huống chi là người phương Nam.
Hơn nữa, bọn họ chờ đợi đã được một lúc lâu, vốn sẵn nóng nảy, nghe được lời này càng thêm điên tiết.
Một số thiếu niên trẻ tuổi không nhịn được mà nói lớn, ngay cả hộ đạo giả của bọn họ cũng không kịp ngăn cản.
- Nhậm gia các ngươi thì hay lắm sao? Các ngươi tưởng mình là bá chủ ở nơi này chắc?
Vũ Phàm tông giọng lạnh lẽo, hắn nói.
- Cẩn thận cái miệng của ngươi một chút, chỗ này là khu vực chịu quản hạt của Nhậm gia ta, các thế lực ở phương Bắc này đều biết, không lẽ các ngươi không biết?
Vũ Phàm và Nhậm Thường Sơn người xướng người họa, cố tình chọc giận đám người phương Nam.
Chứ thật ra mà nói, bình thường, Nhậm gia cũng không có ngang ngược như vậy.
Thành thử Triệu Lệ Dĩnh ngạc nhiên nhìn hai người Vũ Phàm và Nhậm Thường Sơn, không hiểu bọn họ đang âm mưu chuyện gì.
Bởi vì trong nhận thức của nàng thì Vũ Phàm chưa từng chèn ép kẻ yếu bao giờ cả.
Sợ chưa đủ loạn, Lý Trường Ca bồi thêm một câu:
- Nhậm gia các người đừng có mà quá đáng, cổ ... à không chúng ta ...
Đám người phương Nam lập tức biến sắc, đâu ra một cái tên ngu xuẩn như vậy không biết.
Vũ Phàm khẽ nhíu mày, rốt cuộc cũng có kẻ ngu ngốc để lộ sơ hở, hắn liền tóm lấy:
- Cổ? Ý ngươi là cổ sư?
Giọng hắn không giận mà uy, lạnh lẽo vô cùng vô tận hỏi lại.
Đám người phương Nam trong lòng đổ mồ hôi lạnh, chửi rủa Lý Trường Ca không thôi, bây giờ bọn họ bắt buộc phải nhịn xuống, nếu còn làm căng thêm nữa, nhất định sẽ bị Nhậm gia tóm lấy làm cái cớ khó dễ bọn họ.
Cổ Ngưng Băng nhìn Vũ Phàm với ánh mắt vô cùng chán ghét.
"Hừ, chúng ta là Cổ Sư thì sao chứ, chẳng phải mạnh hơn Tu Sĩ màu mè các ngươi sao?"
Cổ Thiên Bằng thì ngược lại, hai mắt hắn mở to như đứa trẻ con.
"Oa, Khương công tử thật soái a!"
Rồi hắn tưởng tượng mình cũng có thể lạnh lùng nói chuyện như vậy.
Thấy biểu cảm trên khuôn mặt của đệ đệ mình, Cổ Ngưng Băng không nhịn được mà véo tai hắn một cái.
- A ... tỷ tỷ ... đau đau ...
Một số thế lực phương Bắc có mặt ở chỗ này cũng nhìn đám người phương Nam chằm chằm.
Lão nhũ mẫu Cổ gia phương Nam thầm kêu không ổn, rồi lão đưa mắt nhìn tên Lý Trường Ca ở góc bên kia, nhưng không nhận ra điểm gì khác thường, thậm chí hắn vẫn có Chân Nguyên Giải.
"Đúng là một tên ngu xuẩn!"
Đám người Cổ Sư phương Nam toàn bộ im lặng, không khí ngột ngạt đến khó chịu, bọn họ toàn là thiếu niên khí huyết đại thịnh, cục tức này bọn họ nuốt không trôi.
Có người dùng ánh mắt phẫn nộ, căm ghét nhìn thân ảnh cao cao tại thượng của Vũ Phàm cho rằng hắn là kẻ giả tạo.
Nữ tử ở phương Nam đối với Vũ Phàm cũng sinh ra bài xích không nhỏ.
Nhậm Thường Sơn hừ lạnh, hắn nói:
- Nếu đám người Cổ Sư dám đặt chân đến phương Bắc, Nhậm gia ta sẵn sàng tử chiến quét sạch bọn họ.
Hắn nói xong lời này, khí thế của Nhậm gia đội ngũ đại thình, sát khí dữ dội.
Cổ Ngưng Băng liền tiến lên xoa dịu tình hình.
- Nhậm công tử, Khương công tử, bọn ta nhất thời lỗ mãng, mong nhị vị công tử bỏ qua cho.