Núi Côn Luân, nơi tu luyện của hạch tâm đệ tử.
"Ting! Hảo hữu Vũ Phàm của ký chủ, bế quan luyện hóa Giao Long Tý thành công, chiến lực tăng mạnh một bậc, ... thành công huyết luyện Nhất Niệm vũ khí, chiến lực tăng mạnh một bậc, ..."
Lý Trường Ca tặc lưỡi, cái tên họ Vũ này đúng là yêu nghiệt của yêu nghiệt a!
Lại nói đến chuyện hệ thống, mấy tháng qua hắn thử nghiệm một chút, liền phát hiện ra hắn chỉ cần chọn hướng dễ nhất mà làm, liền an an ổn ổn phát triển, không phải chật vật tao ngộ nguy hiểm như trước nên liền hạ quyết tâm một mạch lựa chọn tuyến nhiệm vụ dễ làm nhất mà nhận, đến bây giờ cũng đã được hệ thống tặng cho danh hiệu "Nhát Như Thỏ Đế".
Hắn nhìn danh hiệu này trong lòng có chút đắc ý, nhát như thỏ đế thì sao chứ, nếu đã vậy, lão tử liền làm con rùa đen rụt cổ mạnh nhất chư thiên này.
Nghĩ vậy, hắn đắc ý cười một tràng dài.
"..."
Còn lại hơn hai trăm ngày có lẻ bên trong tháp tu luyện (tức hơn một tháng mười ngày ở bên ngoài), Vũ Phàm tập trung toàn tâm toàn ý củng cố cảnh giới của bản thân.
Hôm nay đã là ngày thứ ba trăm tròn (hai tháng tròn), khí tức của hắn đã ổn định và thu liễm hơn nhiều so với lúc trước.
Khi hắn mới tấn thăng Kết Đan kỳ, chân khí bên trong cơ thể vẫn chưa hoàn toàn ổn định nên hiển hiện ra bên ngoài, để lộ khí tức của Kết Đan kỳ tu sĩ, bây giờ nó đã hoàn hảo bị hắn khống chế thu liễm vào bên trong.
Vũ Phàm thu công, đứng dậy đi ra bên ngoài.
Hắn từ bên trong tháp tu luyện đi ra, đi đến đâu đệ tử của Thương Huyền Tông rối rít chúc mừng hắn đến đó.
Vũ Phàm cũng cố ý nán lại một chút, đàm tiếu với mấy người đệ tử đồng môn, mở rộng thêm mối quan hệ giao hảo ở bên trong Thương Huyền tông.
- Chúc mừng Khương sư huynh bế quan thành công a!
- Chúc mừng Khương sư đệ!
- Đa tạ sư huynh, đa tạ sư đệ!
Vũ Phàm vui vẻ đáp lễ từng người, danh vọng của hắn ở bên trong tông môn như mặt trời ban trưa, vô cùng chói lọi.
Nói chuyện một lúc lâu, Vũ Phàm cũng cáo từ mọi người, hắn tế lên phi kiếm phi hành về Nhậm gia sơn trạch bên trong Thương Huyền Tông.
Bây giờ hắn đã sẵn sàng đương đầu với lôi kiếp của Thiên Đạo.
Tư Phương Chính xuất quan sớm hơn Vũ Phàm mấy ngày, biết tin Vũ Phàm xuất quan, liền tự mình đến nghênh đón y.
Vũ Phàm thấy Tư Phương Chính từ xa, liền nhẹ gật đầu.
Cả hai một trước một sau, phi hành về sơn phong.
Vũ Phàm tính toán, hắn độ kiếp xong thì chắc là mấy tên La Tiểu Phong, Lục Sở Mộ và Trương Hoàng Khôi cũng làm xong nhiệm vụ của tông môn trở về, liền sẽ để Tư Phương Chính gặp mấy người bọn họ để làm quen.
Đến gần ngọn núi của lão sư, Vũ Phàm hạ thấp dần độ cao và tốc độ, hắn đứng trước đại môn nói:
- Đệ tử Khương Chính Hạo thỉnh an sư phụ!
- Ừm, vào đi!
Vũ Phàm bước vào trong viện của Kiếm Vương, lão thấy hắn liền đánh giá trên dưới một lượt, thấy khí tức của hắn đã thập phần ổn định, hơn nữa, còn ẩn ẩn cảm giác mạnh hơn trước một bậc, lão nói:
- Không tồi!
Vũ Phàm ngồi xuống ghế gỗ theo ý của sư phụ hắn, rồi thành thực pha trà cho lão.
Lão chầm chậm nói:
- Thạch Trận đã bố trí xong, nếu như ngươi đã sẵn sàng cũng nên sớm độ kiếp thôi, giữa tháng hai năm tới, còn phải tham gia Nhậm gia tộc hội, ta hy vọng ngươi có thể giàng lấy vị trí đầu bảng.
- Vâng thưa sư phụ, hôm nay vừa vặn ngày lành tháng tốt, đệ tử dự định chiều này sẽ tiến hành độ kiếp.
- Ừm, cũng được!
- Nhậm Phi Phi cũng có ý định thu Ngưng Nhi làm đệ tử chính thức ...
Lão cố ý bỏ lửng câu nói.
Vũ Phàm đương nhiên hiểu ẩn ý của lão, nếu hắn độ kiếp thành công, đương nhiên chuyện này liền sẽ dễ dàng, nếu không thì, cũng chỉ dừng lại ở chữ ý định mà thôi.
Cái gì cũng vậy tuyệt đối đều có một cái giá thích đáng.
Sư phụ hắn nói như vậy không phải là để gây áp lực cho hắn, mà chính là muốn động viên hắn, chỉ cần hắn có giá trị hữu dụng, Nhậm gia tuyệt đối sẽ không bạc đãi hắn và Ngưng Nhi.
Đây cũng là quy tắc của Nhậm gia xưa nay, dù là đệ tử chân truyền của lão thì vẫn phải tuân theo mà thôi.
Vũ Phàm hiểu rõ ý của lão, hắn điềm đạm đáp lời:
- Đệ tử sẽ cố gắng hết sức!
Lão liền nói:
- Ngươi hiểu được là tốt!
Lão lấy đặt một cái viên ngọc màu tím lên trên bàn gỗ, rồi nói với hắn:
- Đây là Tị Lôi Châu, ngươi cầm lấy mà độ kiếp, vi sư cũng chỉ có thể giúp ngươi đến đây thôi!
Vũ Phàm vô cùng cảm động, hắn đứng dậy chắp hai tay, thi lễ với lão:
- Đệ tử đa tạ sư phụ ưu ái!
Ngày trước hắn đã có lúc chỉ mong mỏi có một vị lão sư chỉ điểm đã là vô cùng trân quý rồi, không dám nghĩ đến được sư phụ quan tâm che chở như vậy.
Ân tình của sư phụ hắn, nặng tựa thái sơn!
- Được rồi, ngươi mau trở về chuẩn bị, thời gian cũng không còn sớm nữa! Đừng để lão thủy tổ thất vọng!
- Đệ tử ghi nhớ, ... vậy đệ tử xin phép cáo lui!
Vũ Phàm thi lễ với lão rồi lập tức trở về sơn phong của hắn.
Ngưng Nhi lúc này cũng mới trở về từ chỗ Nhậm Phi Phi trưởng lão, vừa thấy hắn, nàng đã chạy tới, ôm chặt hắn, hai tháng này đối với nàng quả thực là dài.
Vũ Phàm đưa Ngưng Nhi vào bên trong trò chuyện một lúc, nói ra ý định độ kiếp vào chiều nay với nàng, Ngưng Nhi có chút lo lắng hỏi han.
- Phu quân, có phải là hơi gấp gáp không?
Vũ Phàm khẽ lắc đầu hắn nói:
- Ta đã tích lũy trong suốt hai tháng qua ở trong tháp tu luyện, đây là lúc toàn thịnh nhất của ta, hơn nữa, hôm nay cũng là ngày lành tháng tốt, nên liền độ kiếp, sau đó ta vẫn còn việc phải làm.
Ngưng Nhi khẽ gật đầu, nàng dần dần cảm nhận được, khi Vũ Phàm càng trở nên mạnh mẽ hơn, trách nhiệm hắn gánh vác càng nhiều hơn, nàng càng muốn chia sẻ cùng hắn nhiều hơn.
Nhưng mà thiên phú của nàng quả thực không thể đuổi kịp hắn.
Đến bây giờ nàng vẫn dậm chân tại chỗ ở Trúc Cơ hậu kỳ, nàng e là một ngày nào đó hắn sẽ hóa thành chân long bỏ nàng mà đi.
Vũ Phàm rất tinh ý, hắn nhìn thấu nỗi âu lo trong đôi mắt của nàng, đưa tay nắm lấy bàn tay mảnh mai của Ngưng Nhi, khẽ thơm lên trán của nàng.
- Đừng lo, nàng ở đâu, ta ở đó! Nàng là tất cả đối với Vũ Phàm ta.
Lời này của Vũ Phàm tuyệt đối là chân thật, Ngưng Nhi là nghịch lân của hắn, cũng là điểm giới hạn cuối cùng, nếu có người mưu đồ với Ngưng Nhi hắn sẽ không tiếc bất kỳ giá nào mà triệt hạ đối phương.
Dù cho đó có là cổ gia đi chăng nữa, hắn vẫn sẽ đối đầu với bọn họ.
Một lát sau, Ngưng Nhi theo Vũ Phàm ra hậu sơn, đồng hành cùng hắn đương đầu với lôi kiếp của Thiên Đạo.
Kiếm Thánh đứng ở hậu sơn, dùng thần thức quan sát động tĩnh ở thạch trận.
Toàn bộ gia lão Nhậm gia dường như đều trông chờ vào một màn độ kiếp này của Vũ Phàm.
Vũ Phàm niệm pháp quyết, pháp lệnh che giấu trên người hắn dần dần biến mất.
Thương khung bên trên Nhậm gia sơn trạch lập tức đổi màu đen kịt.
Vân vụ cuồn cuộn, gió thổi quần quật, cát bụi bay tán loạn.
Từng đạo sấm chớp đì đùng liên hồi như những con lươn điện không ngừng bơi qua bơi lại trong đầm mây đen trên bầu trời.
Vân vụ cuộn thành từng vòng tròn, lôi điện dần dần chuyển sang một màu tử sắc nồng đậm, khí thế hủy thiên diệt địa, làm cho người ta cảm thấy sởn tóc gáy.
Thường Sơn đứng sau lưng phụ thân hắn quan sát, có chút rùng mình, đây là tử sắc lôi kiếp trong truyền thuyết ư, quả nhiên là đáng sợ.
Tam trưởng lão vỗ vai hắn, giúp hắn trấn tĩnh không ít, lão nói:
- Bây giờ ngươi đã hiểu sức mạnh của hắn đang nắm giữ ở bậc nào chưa?
Thường Sơn hít một ngụm khí lạnh, cúi đầu nói:
- Nhi tử đã minh bạch!