Chương 226: Luyện hóa Giao Long Tý

Nhậm Thường Sơn hay tin Nhậm gia bỏ ra lượng lớn tài nguyên để chuẩn bị cho Vũ Phàm độ kiếp thì vô cùng đố kỵ, hắn lập tức tìm phụ thân hắn để hỏi cho ra lẽ.

- Phụ thân, Nhậm gia chúng ta có phải là đã quá xem trọng tên họ Khương kia rồi hay không? Hắn thật sự đáng để Nhậm gia bỏ ra cái giá lớn như vậy sao, phụ thân? Nhi tử muốn nghe một lời công tâm a ...

Tam trưởng lão khẽ nhíu mày, lão không giận không vui nói:

- Là nhi tử ta đang đố kỵ với hắn sao? Phải chăng vì khi con độ kiếp, Nhậm gia không hỗ trợ nhiều như thế này, đúng chứ?

Nhậm Thường Sơn là con trai của lão, hắn nghĩ gì, lẽ nào lão lại không biết, chỉ nói một câu liền đánh đúng trọng điểm.

Thường Sơn biết hắn không thể qua mắt phụ thân, đành phải nói:

- Đúng vậy, là nhi tử đố kỵ với hắn, tại sao huyết mạch dòng chính của Nhậm gia như nhi tử và các biểu huynh, biểu đệ khác lại không được hưởng đặc ân này?

Tam trưởng lão trong lòng cười thầm, chiêu này của lão thủy tổ quả nhiên đánh vào cái tôi của thế hệ trẻ Nhậm gia, lão cố ý nói:

- Vậy tại sao nhi tử ngươi không tự hỏi, ngươi có gì để nhận được đặc ân này của Nhậm gia? Chỉ cần ngươi và những người khác có thể vượt qua Khương Chính Hạo, Nhậm gia lão tổ và lão thủy tổ, tuyệt đối sẽ cho các ngươi những đặc ân giống như hắn vậy.

Nhậm Thường Sơn siết chặt nấm đấm, thực lực của Vũ Phàm dĩ nhiên là vượt qua hắn và đệ tử cùng trang lứa, cách duy nhất để đạp hắn dưới chân chỉ có thể là nỗ lực tu luyện siêu việt hắn mà thôi.

- Phụ thân, người không gạt nhi tử chứ?

- Đương nhiên, chỉ cần các ngươi có thể đánh bại Khương Chính Hạo, những gì của hắn đều là của các ngươi!

Tam trưởng lão thong dong nói, trong lòng vô cùng hài lòng, quả nhiên là đám người trẻ tuổi của Nhậm gia đã bị một màn này kích thích lên nhiệt huyết tranh đấu đã bị chôn vùi bấy lâu nay.

Lớp trẻ của Nhậm gia sinh ra trong thế gia, sớm được bọc trong nhung lụa, miệng ngậm thìa vàng, cần gì có đó, không thiếu thứ gì, dần dà mất đi hùng tâm tráng trí tranh đấu với người khác, cứ bình bình tu luyện qua ngày, tới tháng lĩnh tài nguyên tu luyện.

Chỉ khi có sự xuất hiện của Vũ Phàm, ý chí tranh đấu quyền lợi mới dần trỗi dậy bên trong họ, chỉ cần Nhậm gia trưởng bối lợi dụng khéo léo liền có thể thúc đẩy bọn họ phát triển mạnh mẽ hơn bao giờ hết.

Vì bọn chúng có một gốc đại thụ lớn cần vượt qua, mà gốc đại thụ này cũng không ngừng phát triển, buộc bọn chúng phải không ngừng lớn mạnh theo từng ngày, chỉ cần như vậy thôi, là Nhậm gia đã đạt được mục đích của bọn họ rồi.

Còn nếu như có người thực sự vượt qua Vũ Phàm, chính là Nhậm gia cầu còn không được, hồng phúc tề thiên.

Tam trưởng lão thâm ý nói:

- Vẫn còn có thời gian đứng đó, nếu đổi lại là ta, sớm đã điên cuồng tu luyện sớm ngày đạp tên kia dưới chân rồi a!

Lão giả bộ thở dài một lượt, tay vân vê chén trà trong tay.

Nhậm Thường Sơn hùng hổ nói:

- Phụ thân, nhi tử muốn vào Kiếm Trận tu luyện!

- Ngươi chắc chứ?

Tam trưởng lão trong lòng mừng rỡ, ít ra nhi tử của lão vẫn còn có thể dạy dỗ a!

- Vâng thưa phụ thân!

Lão huy tay trong không trung, một cái lệnh bài liền xuất hiện, lão đưa đến trước mặt Thường Sơn, nói:

- Mang theo lệnh bài này của ta, giao cho trưởng lão thủ hộ Kiếm Trận là có thể tiến vào bên trong.

- Đa tạ phụ thân ủng hộ!

"Khà khà ... "

Tam trưởng lão hài lòng nhìn theo bóng lưng của Nhậm Thường Sơn, lão thật hy vọng có ngày hắn đả bại Vũ Phàm.

Nhậm Thường Sơn cầm chặt lệnh bài trong tay, mang theo quyết tâm phi hành về phía Kiếm Trận.

Mà không chỉ có Thường Sơn mà hầu như các đệ tử thế hệ này của Nhậm gia cũng bắt đầu điên cuồng tu luyện nâng cao thực lực bản thân, bởi bọn họ cảm nhận được sự uy hiếp lớn lao đến từ Vũ Phàm, nếu bọn họ còn không chịu tu luyện sẽ bị Vũ Phàm đạp dưới chân.

Hiện giờ Vũ Phàm đang là trung tâm của Nhậm gia, làm bọn họ càng thêm quyết ý muốn giành lấy vị trí của hắn.

Nhậm gia gia chủ đặt quân cờ xuống bàn, tiếp khí cho quân đen trên bàn cờ vây, lão nói:

- Một quân cờ nhỏ, đổi cả thế trận!

Nhậm Thiên Hành cười cười, lão nói:

- Hy vọng là bọn chúng đi đúng hướng, nếu không cũng khó nói trước được điều gì. Hơn nữa, tên đệ tử kia của ta cũng không phải là quả hồng mềm.

Nhậm gia gia chủ khẽ gật đầu đồng tình, hạ thêm một nước nữa, chặn lại khí của quân trắng.

...

Sắp xếp xong sự vụ bên ngoài một lượt, Vũ Phàm liền tiến vào bên trong tháp tu luyện của Thương Huyền Tông.

Toàn bộ chi phí hắn tu luyện ở đây sẽ do Nhậm gia chi trả, nên hắn liền chọn phòng cao cấp nhất mà tiến vào, ở đây linh khí nồng đậm gấp hai mươi lần bên ngoài.

Hơn nữa, còn có pháp lệnh chưởng khống thời gian, một ngày tu luyện trong này bằng năm ngày ngoài kia, vô cùng lợi hại.

Vũ Phàm tiến tới trung tâm của tụ linh trận đả tọa ngồi thiền, bắt đầu thôi động chân khí trong cơ thể đi theo lộ tuyến của Bàn Cổ Bất Tử Thần Thể công pháp mà luyện thể và đồng hóa Giao Long Tý.

Sở dĩ hắn chậm trễ đến ngày hôm nay mới bắt đầu luyện hóa Giao Long Tý chính là chờ cho kinh mạch bên trong Giao Long Tý lần nữa sinh trưởng đầy đủ, lấy lại sức sống bền bỉ vốn có của nó và tạo liên kết ổn định với kinh mạch ở chỗ tiếp giáp, rồi hắn mới an tâm dùng công pháp để đồng hóa.

Công pháp Bàn Cổ Bất Tử Thần Thể này rất bá đạo, nên yêu cầu thể chất ban đầu cũng rất cao, đặc biệt là yêu cầu kinh mạch phải vô cùng bền bỉ để chịu được lực lượng của Bất Tử Thần Tộc ẩn sâu bên trong huyết dịch, cho nên nếu như hắn lập tức dùng công pháp này để đồng hóa, rất dễ gây ra tác dụng phụ, thậm chí là tổn hại kinh mạch mới phát triển của Giao Long Tý, tệ hơn là phế bỏ một cánh tay này.

Mà chuyện này sư phụ hắn cũng đã từng nhắc nhở qua, nên hắn lại càng có thêm lý do để cẩn trọng hành sự.

Lân giáp trên Giao Long Tý ánh lên từng đạo quang mang, vô cùng sống động, như thể sóng lượn, đạo ý chí còn sót lại bên trong Giao Long Tý gào thét chống trả sự đồng hóa của Vũ Phàm.

So đấu về thần hồn, Vũ Phàm hắn thập phần tự tin, hắn hừ lạnh, hắn dùng thần hồn lực huyễn hóa thành một cái Hạo Thiên Chùy, thẳng hướng đầu Giao Long mà nện xuống.

Một búa rồi lại một búa, nện cho đến khi đầu Giao Long hoàn toàn tiêu tán mới dừng lại, đạo ý chí này của Giao Long bị Vũ Phàm cố ý áp súc luyện thành một tia thần nguyên.

Hắn gọi ra Nhất Niệm, nó lập tức hiển hiện chân thân, một đạo ánh sáng chạy dọc sóng kiếm, tỏa ra sát khí bén nhọn, như thể trịnh trọng chào chủ nhân của nó vậy.

Vũ Phàm đánh ra mấy đạo huyết ấn luyện khí, toàn bộ đều là chữ "SÁT", mỗi chữ đều mang theo một hạt thần nguyên của đầu Giao Long ban nãy, chữ sát từ màu huyết sắc đậm đặc, ẩn ẩn hiện hiện kim quang nhàn nhạt, tỏa ra khí tức của Giao Long hư ảo.

Vũ Phàm động ý niệm đánh huyết ấn luyện khí lên trên Nhất Niệm kiếm, mỗi một chữ sát dung nhập vào thân Nhất Niệm, kiếm lại kêu lên một tiếng ông thanh minh, khí tức tỏa ra càng lúc càng đại thịnh.

Đánh đến đạo cuối cùng, một đầu Giao Long rít gào xuất hiện, lượn quanh người Vũ Phàm và Nhất Niệm rồi nó ầm ầm quán nhập vào bên trong thanh kiếm, một tia kim quang lóe lên trong tích tắc rồi biến mất.

Một đạo kim sắc Giao Long ảnh chạy dọc theo thân kiếm liền xuất hiện.

Nhất Niệm rung lên từng hồi mãnh liệt, tản ra khí tức phô thiên cái địa, tràn ngập mật thất, thẩm thấu ra cả bên ngoài.

Nhất Niệm kiếm đã luyện xong, phần Giao Long thần nguyên còn lại Vũ Phàm dung nhập trở lại vào bên trong Giao Long Tý, hòng có thể cộng minh cùng Nhất Niệm.

Một khi toàn lực thi triển, tuyệt đối là kinh thiên động địa.

Chín chín tám mươi mốt ngày sau, Vũ Phàm chợt mở mắt, đồng từ hắn ẩn ẩn hiện tia kim quang, một hư ảnh giao long mờ nhạt xuất hiện bên trong nhãn cầu, Giao Long Tý nắm chặt Nhất Niệm, thả ra thần uy mãnh liệt.

Uỳnh ... uỳnh ... uỳnh ...

Cả mật thất rung chuyển dữ dội.

Vũ Phàm nở một nụ cười lạnh, hắn đã thành công dung hợp Giao Long Tý.

...

Kiếm Thánh tùy ý nói với mấy vị trưởng lão đang hầu chuyện ở bên cạnh.

- Tên tiểu tử đó quả nhiên là kỳ tài!

Bọn họ sắc mặt không giận không vui nói:

- Là lão thiên phù hộ Nhậm gia chúng ta!

Kiếm Thánh cười lớn một tràng dài, ngày hắn phá toái hư không cũng đã đến gần.