Chương 192: Rời đi

Huynh muội Dương gia đến sau, tuy không nhận được truyền thừa của Bất Tử Thần Tộc nhưng cũng đạt được không ít cơ duyên, tỷ như công pháp và pháp bảo, xem như là phần thưởng thông quan cho bọn họ, nhưng so với truyền thừa chân chính của Vũ Phàm, quả thực là một trời một vực.

Bởi vì bọn họ không phải trải qua quá trình tiếp nhận truyền thừa cho nên Dương Tiễn và Dương Nguyệt Nga cũng đã rời đi được một lúc lâu.

Lúc này, Vũ Phàm đẩy cửa đại điện bước ra bên ngoài, một cơn gió thổi thoảng qua làm tà áo hắn tung bay nhè nhẹ, Vũ Phàm thuận thế đưa tay đón lấy lá trúc đang phiêu du theo ngọn gió, hắn nhìn chiếc lá như thể đang nhìn một đoạn quá khứ đã xa, bất chợt hắn thổi một luồng gió nhẹ đưa nó trở lại không trung, chiếc lá lượn tròn một vòng, rồi theo cơn gió trôi đi.

Thanh Liên ở ngoài này một mực lo lắng cho an nguy của Vũ Phàm không thôi, huynh muội Dương gia đã ra khỏi nơi đó từ lâu, chỉ có Vũ Phàm là đến bây giờ vẫn không thấy thân ảnh của hắn đâu cả.

Nàng trong lòng vô cùng lo lắng đi qua đi lại ở trong huyễn trận, ánh mắt lo âu nhìn về phía tòa tháp.

Đại môn tòa tháp lóe lên trong phút chốc, rồi trở lại như cũ, chỉ khác là bây giờ trước đại môn còn có một nam tử thiếu niên, khuôn mặt của hắn có chút xấu xí, da dẻ có chút đen.

Hắn là nhân dạng giả của Vũ Phàm, Thanh Liên thấy hắn xuất hiện, liền vội ùa tới ôm chầm lấy hắn.

- Ca ca, là ca ca phải không?

- Là ta!

Vũ Phàm xoa cái đầu nhỏ của nàng, rồi hắn đảo mắt nhìn xung quanh, với lượng kiến thức đồ sộ trong thức hải, cái nhìn của Vũ Phàm về thế giới này cũng trở nên khác hẳn so với lúc trước, hắn tùy tiện gọi ra phi kiếm, mang theo Thanh Liên phi hành về phía dược viên.

Mây trắng trôi lừng lờ từng mảng, che khuất tầm nhìn bên dưới.

Dược điền dần dần xuất hiện trong tầm mắt của Vũ Phàm, linh khí cũng trở nên nồng đậm hơn.

Bên dưới không ít chỗ đã bị người ta đụng tay đụng chân, dường như là thủ bút của huynh muội Dương gia thu gom linh dược, nhưng chung quy mà nói vẫn còn rất nhiều linh dược quý hiếm còn sót lại ở đây.

Vũ Phàm phóng xuất ra hơn ngàn hộp ngọc tinh xảo, hắn dùng mộc hệ chân khí cùng với tinh thần lực, nhất cử thu hơn hai ngàn cây linh dược vào bên trong.

Làm xong hắn chưa vội rời đi, hắn triệu gọi Bảo Bảo Oa ra bên ngoài, con cóc ngồi chễm chệ trên vai của hắn, khép hờ đôi mắt nhìn thế giới xung quanh.

Ộp~

Nó kêu lên một tiếng như thể ngáp dài chán chường.

Vũ Phàm lấy bàn tay vuốt ve cái lưng gồ ghề của nó, rồi đột nhiên khí tức toàn thân con Bảo Bảo Oa trở nên cực thịnh, nó phun ra một đạo thần quang bao lấy hai mươi mẫu dược điền, Vũ Phàm vận chân khí, lại dùng tinh thần lực hỗ trợ, nhấc lên một ngọn núi nhỏ, cao hơn trăm trượng, cả cơ thể hắn căng cứng nổi cả gân xanh, tử sắc cổ ngữ trong xương cốt của hắn phát ra ánh sáng mãnh liệt trợ lực cho hắn nhấc khối dược điền này lên.

- Thu!

Vũ Phàm đánh ra pháp lệnh thần thông của Bảo Bảo Oa thu khối dược điền to như quả núi này vào bên trong không gian của Bảo Bảo Oa.

Vũ Phàm chính là muốn tái tạo một khu dược điền ở bên trong không gian của nó, sau đó mới dời những linh thảo còn sót lại ở trong dược viên vào bên trong.

Làm xong một bước này chân khí trong người Vũ Phàm bị rút cạn, gần như không còn một chút nào, hắn cắn nát Hồi Khí Đan tam phẩm ở trong miệng nuốt xuống bổ sung chân khí đã tiêu hao, rồi Vũ Phàm bắt đầu dùng mộc hệ chân khí phối hợp với tinh thần lực bắt đầu di dời những linh thảo ở chung quanh, chẳng mấy chốc dược viên ở nơi này đã bị hắn dọn sạch sẽ một lượt.

Xác định không còn thứ gì có giá trị Vũ Phàm mới cất bước rời đi, hắn tiến đến đan tháp ở phụ cận để vơ vét.

Huynh muội Dương gia không có pháp ấn để mở phong ấn trận ở nơi này, nên chỉ có thể tiếc nuối bỏ qua số lượng đan dược trân quý trong tháp.

Còn Vũ Phàm thì ngược lại, hắn dựa vào kiến thức có được từ truyền thừa, đánh ra mấy đạo pháp ấn dễ dàng mở ra đan tháp.

Không nằm ngoài dự liệu của Vũ Phàm, nơi này chủ yếu chứa đan dược chữa thương, đan dược hồi chân khí hoặc là tăng phúc thuộc tính, không thì là giải độc đan chủ yếu phục vụ cho mục đích chiến đấu là nhiều, không có lấy một viên đan dược tăng trưởng tu vi hay cải tạo thuộc tính cho tu sĩ.

Hơn nữa, số lượng đan dược còn sử dụng được cũng chẳng còn bao nhiêu, vì đa số chúng đều được cất giữ ở trong bình ngọc địa giai tinh phẩm, chỉ có thể lưu trữ qua ngàn năm, hiếm hoi mới xuất hiện bình ngọc thiên giai tinh phẩm, lưu trữ đan dược qua ngàn năm.

Thứ mà Vũ Phàm nhắm đến là những bình ngọc này, giá trị của chúng tuyệt đối vượt qua đan dược lưu trữ ở bên trong.

Vũ Phàm đi đến đâu vung tay thu bình ngọc đến đó, chất thành từng đống ở bên trong không gian giới chỉ, vơ vét sạch sẽ đan tháp hắn mới chịu rời khỏi tiểu thế giới.

- Đi thôi!

Vũ Phàm nói với Thanh Liên rồi mang nàng rời đi.

Tuy Vũ Phàm không nói gì, nhưng Thanh Liên cũng cảm nhận được khí chất của hắn đã khác xưa, hẳn là đã thành công nhận được truyền thừa ở trong này.

Ở bên ngoài, Dương Tiễn bực dọc nói:

- Hừ, Dương gia chúng ta huyết mạch cao quý mà vẫn không đủ để tiếp nhận truyền thừa, tên họ Khương kia hẳn là cũng vô phương chạm tới.

Dương Nguyệt Nga nghe thấy vậy cũng chỉ chọn cách im lặng mà thôi, hai người bọn họ không thể nhận truyền thừa không có nghĩa là Vũ Phàm không thể, hơn nữa, còn có tiểu cô nương đi bên cạnh hắn, thân phận của nàng dường như không đơn giản.

Nguyệt Nga lên tiếng nhắc nhở Dương Tiễn:

- Ca ca, chúng ta đã lấy được thần cung, cũng đã có thu hoạch ở trong tiểu thế giới, bây giờ nên nhanh chóng rời khỏi Quỷ Bí Chi Trủng!

Dương Tiễn gạt phăng lời của nàng, hắn nói:

- Không được, ta nhất định phải hạ tên Khương Chính Hạo ở trong này, bắt hắn khai rõ ngọn nguồn mọi thứ, rồi mang ra cho phụ thân và Nhậm thúc trừng trị.

- Ca ...

Nguyệt Nga cố gắng khuyên nhủ những mọi thứ đều vô ích, bây giờ đối với Dương Tiễn chỉ có chấp niệm duy nhất là hạ gục được Vũ Phàm.

...

Thiên Tuyết Mai đứng trôi nổi ở trên không trung, nàng giơ tay lên phía trước, xoáy nhẹ một vòng, một đóa hắc liên nhanh chóng hình thành, rồi nó bay nhanh về phía trước, càng bay ra xa, nó càng hóa to, mãi đến khi to hơn mười trượng mới dừng lại, độc vụ cuồn cuộn không dứt.

Thực vật ở bên dưới nhanh chóng úa tàn, mặt đất cũng bị độc vụ làm cho mục nát, từ màu nâu sẫm chuyển sang màu đen đặc, nhưng lạ là độc này lại không mùi.

Một chiêu này tưởng chừng là sương mù che khuất tầm nhìn, nhưng thật chất lại là độc công vũ kỹ, nếu không có phòng bị trước, một khi trúng chiêu, tất bại vong.

Thiên Tuyết Mai nhìn diễn biến trước mặt, nàng hừ lạnh:

- Món nợ của chúng ta vẫn còn chưa xong đâu!