Chương 174: Chiến Độc Giác Mãng Xà

Thiên Tuyết Mai thấy vậy, liền nhanh chóng chắp tay đáp lễ:

- Hân hạnh gặp đạo hữu, không biết quý danh của đạo hữu là gì a?

Tên đeo mặt nạ bạc vì muốn kết giao với nàng liền nhanh chóng lên tiếng.

- Mặc gia cổ tộc!

Tuy tên này không trực tiếp nói ra danh tự, nhưng Thiên Tuyết Mai lẫn Vũ Phàm đều có thể dễ dàng đoán ra thân phận của đối phương, Mặc gia nhị công tử, Mặc Đằng Vân!

Mặc gia cực kỳ nổi danh ở Thiên Huyền Đại Lục với pháp môn độc nhất vô nhị của họ, Khôi Lỗi Chi Thuật!

Ở đây có 6 "người", hẳn là 3 người Mặc gia, và 3 cái khôi lỗi.

Vũ Phàm nghe được danh tự của Mặc gia liền thở ra một hơi nhẹ nhõm, nói như vậy trên thực tế hắn chỉ phải đối đầu với 6 người mà thôi, còn lại 3 cái khôi lỗi kia, hắn có thể tạm thời bỏ qua một bên.

Bởi vì người điều khiển khôi lỗi chết, mặc nhiên, khôi lỗi cũng mất đi tác dụng.

Nếu Vũ Phàm hắn đoán không sai, đám người Mặc gia hẳn là muốn chế tạo một cái Độc Hệ Khôi Lỗi, nên mới cần Hàn Độc Thụ quả để làm tâm mạch, lại dùng gỗ của Hàn Độc Thụ để làm nguyên liệu phối hợp chế tạo, nếu như thành công tuyệt đối là chí bảo trong thiên hạ.

Đáp xong câu hỏi của Thiên Tuyết Mai, tên này mới quay sang chào hỏi Vũ Phàm một tiếng.

- Hân hạnh gặp đạo hữu! Không biết đạo hữu đến từ gia tộc nào?

Vũ Phàm vẫn như cũ, ngữ khí điềm đạm không cảm xúc nói:

- Chúng ta sớm hội sớm tan, cũng không cần phải câu nệ như vậy!

- A ... vậy cũng được đi!

Mặc Đằng Vân có chút khó chịu, nhưng vẫn tỏ ra rộng rãi đáp lại lời của Vũ Phàm.

Nói rồi mấy người Vũ Phàm đưa mắt nhìn về phía đám Độc Giác Mãng Xà đang cuộn mình nằm dưới gốc Hàn Độc Thụ vạn năm tuổi ở phía trước, một tên đệ tử Mặc gia bỗng nhiên không rét mà run, khẽ rùng mình một cái.

Số lượng Độc Giác Mãng Xà ở trước mặt làm cho hắn cảm thấy da đầu tê dại.

"Đám người này căn bản là điên rồi!"

Người hắn run nhè nhẹ, đôi mắt có chút chần chừ hoảng sợ.

Mà tất cả những động thái này của hắn đều lọt vào cảm tri của Vũ Phàm, Vũ Phàm nhìn tên đeo mặt nạ bạc đầu hổ thoáng một cái, quả nhiên những người nhát gan lại hay diễn cáo mượn oai hùm.

Vũ Phàm để ý kỹ như vậy là để tính toán sẵn thế công khi bị bao vây bởi nhóm người Mặc gia, giữa ba người Mặc gia, ra tay dồn dập phủ đầu đối với tên nhát gan này tất sẽ đạt được hiệu quả lớn nhất.

Hai tên còn lại, tâm tính có vẻ khá cứng cáp, nhưng đây cũng chưa phải là yếu tố quyết định, quan trọng là kỹ năng thực chiến.

Cổ nhân có câu, chó cùng cắn càn!

Vũ Phàm thu lại thần thức, hắn nói:

- Độc Giác Mãng Xà không có tập tính tấn công theo đàn, chúng ta nhử chúng ra xử lý lần lượt, hẳn là không phải không thể! Chuyện này phải nhờ Mặc gia trợ giúp một tay.

Mặc Đằng Vân hừ lạnh, vốn định trổ tài với Thiên Tuyết Mai nào ngờ bị Vũ Phàm cướp lời làm hắn có chút bực bội.

Kế này hắn đã được trưởng bối trong nhà chỉ dạy, nên đương nhiên có biết và tất nhiên cũng đã có chuẩn bị mấy cái Mãng Xà khôi lỗi.

- Đạo huynh, chuyện này không khó, nhưng Mặc gia ta muốn ba quả nếu như thành công, vì cái giá bọn ta bỏ ra cũng không nhỏ a!

Một gốc Hàn Độc Thụ vạn năm này vỏn vẹn chỉ có năm quả, vậy mà Mặc gia bọn chúng dám mở miệng liền chiếm lấy 3 quả, thật sự là lớn lối.

Tên Mặc Đằng Vân vốn nghĩ Thiên Tuyết Mai và Vũ Phàm sẽ kỳ kèo mặc cả hồi lâu, nào ngờ cả hai đều đồng ý rất nhanh.

- Thành giao!

Đằng Vân khẽ nhíu mày, "Nhất định có vấn đề!", hắn lại nói:

- Chư vị cũng nên xuất ra một chút thành ý đi chứ ?

Hắn đây là muốn đòi một khoản tiền cọc từ hai người Vũ Phàm và Tuyết Mai, phòng như thất bại hắn còn có cái để bù đắp.

Vũ Phàm lập tức lên tiếng:

- Nếu như ngươi còn chần chừ, vậy chúng ta liền chờ thêm đội ngũ khác vậy!

- Ta cũng đồng ý chờ thêm!

Thiên Tuyết Mai băng lãnh tiếp lời.

Chỉ cần không vượt quá 5 thế lực, 5 quả này liền có thể chia.

Đằng Vân biết mình khó có thể dây dưa trục lợi từ hai người này, liền lên tiếng:

- Hừ, ... bọn ta sẽ dẫn dụ bọn chúng ra ngoài này, các ngươi phụ trách việc hạ sát ...

- Không thành vấn đề! Đánh nhanh thắng nhanh, thời gian không còn sớm nữa.

Vũ Phàm cắt ngang lời của Đằng Vân.

Xế chiều, cả bầy Độc Giác Mãng Xà, giờ chỉ còn lác đác vài con.

Nhìn xác Độc Giác Mãng Xà ngổn ngang trên mặt đất, Đằng Vân vô thức nói:

- Đúng là lũ súc sinh vô tri!

Bây giờ còn khoảng 5 con Độc Giác Mãng Xà Trúc Cơ kỳ đỉnh phong và 3 con Kết Đan sơ kỳ.

Trời đã không còn sớm nữa, nếu bọn họ không thể xử lý trong hôm nay, khả năng phải tranh đoạt với những thế lực khác là rất lớn.

Thiên Tuyết Mai là người cấp bách nhất ở đây, nàng còn phải quay về tìm tung tích của Tống Thư Liễu nên không thể phí phạm thời gian ở chỗ này, nàng trực tiếp lên tiếng.

- Chư vị, trời cũng không còn sớm, nếu chúng ta không tốc chiến tốc thắng, ngày mai sẽ có nhiều thế lực khác kéo đến, việc xảy ra xung đột là không tránh khỏi, vậy nên chẳng thà bây giờ chúng ta cùng nhau xuất thủ toàn lực đạt được bảo vật đến tay.

Vũ Phàm và Đằng Vân đều có chung suy nghĩ này, nên dĩ nhiên cả hai đều đồng ý với nàng.

Vũ Phàm nói:

- Ta tự tin có thể giao chiến với một con Độc Giác Mãng Xà kết đan sơ kỳ, muội muội của ta sẽ hỗ trợ những người còn lại đối phó với đám súc sinh trúc cơ kỳ.

- Vậy ta cũng sẽ chọn một con! - Thiên Tuyết Mai trực tiếp lên tiếng.

- Vậy ta sẽ xử lý con còn lại, hai người đệ đệ của ta sẽ phối hợp với những người còn lại giết đám mãng xà trúc cơ kỳ cảnh giới.

- Được, thống nhất như vậy đi!

Vũ Phàm lên tiếng, rồi tự mình đến khiêu khích một con Độc Giác Mãng Xà kết đan kỳ.

"Thân pháp thật nhanh!"

Thiên Tuyết Mai thầm kinh hô một tiếng, nàng cũng không chịu lép vế, liền lao nhanh về phía trước, xuất thủ chưởng về phía một con Độc Giác Mãng Xà.

- Súc sinh chịu chết!

Đằng Vân hét lớn, dùng thần thức điều khiển Khôi Lỗi lao lên phía trước vây công con mãng Kết Đan kỳ còn lại.

Vũ Phàm xuất thân nông dân cơ hàn, nên hiểu rõ điểm yếu của lũ rắn, đó chính là phía sau đỉnh đầu, bọn chúng không cách nào phòng ngự tới, cũng rất khó để xoay sở, mà lợi thế của hắn chính là tốc độ.

Cho nên ngay khi triển khai tấn công, hắn đã nhắm tới chỗ này mà công kích.

Bành!

Đạo kiếm khí trắng ngần bay sượt qua đỉnh đầu của con mãng xà, nó hết đà bạo nổ ầm ầm trên không trung.

Lũ mãng xà theo bản năng và linh trí ít ỏi cật lực bảo vệ cái điểm yếu này của chúng.

Con Mãng Xà chúi đầu về phía trước, thân sau liền thẳng một đường dài, Vũ Phàm cười gằn, hắn chờ là chờ lúc này.

Trọng Nhạc Kiếm Kỹ

Ầm!

Kiếm chiêu nặng nề nện lên thân của con mãng xà làm nó đau đớn rú lên một tiếng kinh thiên.

Một kiếm này vậy mà chém nứt một đốt xương của nó.

Đột nhiên nó quật mạnh đuôi về phía Vũ Phàm, cả thân hình cũng lắc lư theo, cái đầu nó duỗi thẳng lấy thăng bằng, liền bị Vũ Phàm một chiêu chém tới.

"Bạch Vân Xuất Tụ!"

Bành!

Kiếm chiêu ra nhanh như thiểm điện, dường như chỉ trong một nhịp thở, kiếm chiêu đã thành hình.

Đây là bực nào thành thục a!

"Hảo kiếm pháp! Kiếm pháp của hắn thi triển, tuyệt đối không thua Tống Thư Liễu, hắn là ai?"

Thiên Tuyết Mai bị động tĩnh bên này gây chú ý, thầm khen một câu.

Luận về thân pháp hay kiếm pháp, Vũ Phàm hắn đều nổi trội.

Đến cả Tuyết Mai đến bây giờ vẫn còn kinh ngạc không thôi, Vũ Phàm vừa né chiêu của mãng xà, vừa tung kiếm chiêu gần như là cùng 1 lúc, động tác vô cùng trôi chảy liền mạch, cứ thể như là một liên hoàn chiêu hoàn chỉnh vậy.

Đó là bởi vì nàng không biết bình thường Vũ Phàm hắn đã bỏ ra bao nhiêu công sức để khổ luyện những liên hoàn chiêu thức như thế này, nhờ vậy mà bây giờ, khi cần, hắn liền có thể xuất sử lô hỏa thuần thanh.

Chap khuya tặng ae, mong nhận được cmt, đề cử!