Chương 132: Đối chiến Mạn Huyết Công Tử

Phù văn của đại trận phòng ngừ từ từ lóe sáng, bắt đầu ngưng tụ thành quang mang phủ lấy toàn bộ doanh trại.

Cái quang mang hộ tráo mới hình thành được một phần tư thì bất ngờ bị Vũ Phàm và Từ Đông Hải không hẹn mà cùng nhau xuất toàn lực đánh về một cái mắt trận phòng ngự của đám người Âm Thi tông.

Oành! Oành! ... Oành!

Phù văn đại trận bố trí ở đó dưới lực đạo công kích của Từ Đông Hải và Vũ Phàm hoàn toàn bị chấn nát, đại trận lung lay sụp đổ, quang mang đang hình thành giữa chừng bỗng nhiên biến mất, làm đám đệ tử Âm Thi tông biến sắc lùi lại một mảng lớn.

Từ Đông Hải hừ lạnh, hắn dùng ngữ khí châm chọc nói lớn:

- Muốn núp trong đại trận sao? ... nằm mơ đi!

Bỗng dưng từ bên dưới mặt đất, một cái âm thi cầm theo trọng kiếm lao nhanh về phía Từ Đông Hải, chém tới tấp, cuồng phong theo từng đạo kiếm bổ xuống mà nổi lên kịch liệt, ở đằng xa vọng lên tiếng nói lãnh khốc:

- Từ Đông Hải, ngươi đừng có mà khinh người quá đáng, xem âm thi của ta!

Kẻ lên tiếng chính là Khúc Vân Tinh, đệ tử nội môn bài danh hạng mười hai trên bảng xếp hạng Kết Đan kỳ của Âm Thi tông.

Lần này hắn phụng mệnh tông môn đi ra ngoài thu gom thi thể tu sĩ có tư chất tốt để làm nguyên liệu luyện chế âm thi và thi khôi bổ sung vào bảo khố của tông môn chuẩn bị cho đại kế sau này.

Hắn nghe theo kế sách của tên Mạn Lưu Vân mà bày ra một màn này với hy vọng có thể gom được một mẻ lớn lập đại công lấy lòng trưởng bối trong tông, không ngờ bị đệ tử Thương Huyền tông phát hiện ra âm mưu từ sớm, phá hỏng chuyện tốt của hắn, cho nên bây giờ hắn đang rất bực mình, muốn tàn sát hết đám đệ tử Thương Huyền Tông ở đây.

Hơn nữa, thi thể của Từ Đông Hải và Vũ Phàm rất có giá trị, bởi vì tư chất của bọn họ không tồi luyện ra âm thi tuyệt đối là thượng phẩm, có chiến lực cường hãn.

Ở phía bên này Vũ Phàm vừa giao chiến với đám lâu la vừa để mắt tìm kiếm tên tu sĩ có thể dụng độc của đối phương, nhưng dường như y rất cẩn thận đến bây giờ vẫy chưa có chịu lộ mặt ra, Vũ Phàm lo rằng hắn sẽ nấp trong bóng tối âm thầm hạ độc, như vậy sẽ rất bất lợi cho đệ tử của Thương Huyền tông và đội ngũ bên dưới.

Nhìn thấy đám tu sĩ Trúc Cơ kỳ của Lâm Phong trấn chật vật chống đỡ âm thi, Vũ Phàm liền lên tiếng phân phó, giúp họ gỡ rối:

- Hạ người điều khiển âm thi, chúng liền mất đi năng lực chiến đấu!

Nghe thấy chỉ dẫn của Vũ Phàm, đám tu sĩ của Lâm Phong trấn tụ lại từng nhóm nhỏ, thay nhau cầm chân âm thi để cho những người khác lao lên hạ sát đệ tử của Âm Thi tông đang ở phía sau điều khiển.

"Ồ, tên họ Khương này đúng là không tồi!"

Từ Đông Hải chiến đấu ở bên này, nhưng vẫn để ý đến biểu hiện của Vũ Phàm, thấy đối phương lâm trận không loạn, lại có thể điều khiển đội ngũ liền buông lời khen ngợi một câu trong lòng.

Mạn Lưu Vân thân là người luyện thi lại luyện độc công cho nên rất giỏi ẩn nấp, tấn công từ xa, hắn lợi dụng tình thế hỗn loạn chạy ra một chỗ khuất người, điều khi âm thi tấn công từ xa, còn bản thân thì lén lút chờ cơ hội ám sát địch nhân bằng độc dược.

Mạn Lưu Vân gọi ra Thiên Độc Thiềm Thừ, con cóc từ trong mi tâm nhanh chóng hiện thân, nhảy lên vai hắn ngồi chễm chệ, y lấy một thanh chủy thủ, quệt qua nước dãi của nó rồi lăm le nhìn tràng cảnh chiến đấu hỗn loạn phía trước, đôi mắt băng lãnh đến đáng sợ, hắn đang tìm kiếm con mồi, chỉ cần đối phương lơi là, hắn liền ra tay đoạt mạng.

Nhưng có điều y không biết là ngay khi Thiên Độc Thiềm Thừ hiện thân, hắn liền bị Vũ Phàm phát giác vị trí.

Thiên Độc Tằm Vương Mẫu và Quỳnh Hoa Tửu tổ mẫu cổ trùng vô cùng nhạy cảm với độc vật, cho nên khi Thiên Độc Thiềm Thừ xuất hiện, Vũ Phàm liền cảm ứng được nó, cũng nhờ vậy mà phát hiện ra được hành tung của độc sư phe địch.

Vũ Phàm nở một nụ cười lạnh lẽo, con Thiên Độc Thiềm Thừ này, hắn nhất định phải cướp được từ tay đối phương, ánh mắt của hắn hiện lên vẻ tham lam, trong đáy mắt lộ lên sát ý nồng đậm.

Xiu! Choang!

Mạn Lưu Vân kinh hãi dùng quạt đánh bạt cái phi châm ra chỗ khác, cổ tay của hắn ẩn ẩn đau nhức, phi châm vừa nãy lưu lại một vết ngấn sâu trên Thiết Phiến của hắn, phải biết rằng cây thiết phiến này được làm từ Huyền Thiết Vạn Năm, cũng được xem là một trong những bảo bối của Mạn gia Âm Thi tông, vậy mà dưới lực đạo công kích của một tu sĩ Trúc Cơ kỳ lại bị tổn hại.

"Hắn là ai? Chẳng lẽ là tên đệ tử kia của Kiếm Vương!"

Y kinh hãi nhìn về phía Vũ Phàm, chỉ thấy đối phương nở một nụ cười tà mị, làm hắn rợn cả sống lưng, hắn là người tà phái mà còn cảm thấy đối phương còn tà đạo hơn cả bản thân mình.

"Có quỷ!"

- CÁI GÌ!

Hắn hét to thành tiếng, vội tế lên phù lục Kim Chung Tráo chống đỡ thế công của Vũ Phàm, đồng thời huy Thiết Phiến, đánh loạn về phía trước.

"Loạn Vũ"

Vù ... vù ...

Tên họ Mạn chỉ lơ là suy nghĩ trong mấy nhịp thở đã bị Vũ Phàm đã dùng Thần Long Bộ Pháp mà lao đến, lại kiếm hợp với Nhạn Triền Kiếm rút ngắn khoảng cách mà áp sát, trong khoảnh khắc cuối cùng dùng Xuất Kích Kiếm Quang mà đột kích bất ngờ.

Nhưng Mạn Lưu Vân cũng không phải kẻ tầm thường, trong tình thế hung hiểm như vậy vẫn có thể kịp thời chống đỡ được loạt công kích này của Vũ Phàm.

Hắn giận dữ, hút một hơi đầy miệng, căng phồng cả hai má, nhìn bộ dạng này của hắn khẳng định là muốn dùng độc công với Vũ Phàm, hắn thổi mạnh một luồng khí đen đặc về phía Vũ Phàm.

Nhưng mà hành động của Vũ Phàm làm hắn phải trợn mắt há mồm mà nhìn, cứ tưởng đối phương sẽ phải lấy tay che mặt cấp tốc lùi lại, miệng liên mồm chửi mới đúng, nào ngờ Vũ Phàm cũng há miệng, hút vào một hơi nuốt toàn bộ độc vụ của hắn.

- Con mẹ nó ? Ngươi là ai ?

Vũ Phàm lại cười, nụ cười của hắn băng lạnh vô cùng, đẹp một cách tà mị, như thần chết nở nụ cười an ủi kẻ xấu số lần cuối vậy, làm tên Mạn Lưu Vân rùng mình khiếp sợ.

"Mẹ nó, đụng phải quỷ rồi!"

Vũ Phàm hút xong độc vụ cũng không để Mạn Lưu Vân nghỉ ngơi, hắn lao lên nhanh như sấm, Nhất Niệm kiếm trong tay kiêu ngạo kêu từng tiếng thanh minh, Mai Hoa Kiếm pháp nở rộ trong không trung, sáng bừng một khu vực, toàn bộ mười trượng xung quanh người của Vũ Phàm và Mạn Lưu Vân bị bao phủ bởi mai hoa kiếm khí.

Chiêu thức của Vũ Phàm đẹp đến nỗi làm cho đệ tử hai tông lúc này cũng phải dừng lại trong chốc lát mà ngoái nhìn, trong ánh mắt lộ ra vẻ hâm mộ lẫn ganh tỵ nồng đậm.

Chỉ có Mạn Lưu Vân người bị vây trong kiếm khí liên tục kêu khổ không thôi, hắn thân là Trúc Cơ hậu kỳ lại bài danh hạng mười trong Âm Thi tông, vậy mà đối chiến với một tên Trúc Cơ sơ kỳ lại không có lực hoàn thủ, chuyện này truyền ra ngoài thật là vô cùng mất mặt.

Hắn hừ lạnh, ngón chỏ và ngón giữa tay phải lập tức kết thành thủ chỉ, miệng đọc chú ngữ lệnh cho âm thi quay về quấn lấy Vũ Phàm.

Toàn bộ quá trình này kể từ lúc Vũ Phàm đột kích bất ngờ đến bây giờ, cũng chỉ vỏn vẹn chưa đầy một phút thời gian mà thôi, tốc độ công kích của cả hai phải nói nhanh đến khoa trương.

- Hừ, tiểu tử, để ta cho ngươi biết thế nào gọi là Mạn Huyết công tử!

Hắn gầm lên ngạo nghễ, thị uy với Vũ Phàm.