Sắc trời đã tối hẳn làm mọi thứ ở bên trong Ma Thú Sơn Mạch chìm vào đêm đen vô tận, ngày hôm nay lại có mây mù, làm trời tối càng thêm tối, ngay cả Luyện Khí Kỳ tu sĩ cũng không thể nhìn rõ được vật gì dưới tình huống này.
- Trời tối thật!
La Tiểu Phong tặc lưỡi đưa mắt nhìn ra bên ngoài huyễn trận, với thị lực của cảnh giới Trúc Cơ kỳ bát trọng thiên, hắn cũng chỉ có thể nhìn đại khái được vật thể lớn mà thôi, còn chi tiết như thế nào vẫn phải dùng thần thức để cảm nhận.
Dưới tình huống này mà tổ chức tập kích đương nhiên rất thuận lợi, nhưng đòi hỏi năng lực của đội ngũ tập kích của phải đáp ứng đủ tiêu chuẩn tối thiểu để hành động trong bóng đêm như thế này, nhưng La Tiểu Phong nhìn quanh một lượt xong, liền thở dài trong lòng, nhìn biểu cảm trên gương mặt của đám tu sĩ ở đây, hắn cũng đã đoán ra được phần nào năng lực chiến đấu trong bóng tối của bọn họ.
"Ài, ... thật là tình ..."
Mà hắn nghĩ lại thì thấy cũng đúng thôi, ở chỗ khỉ ho cò gáy này lấy đâu ra mấy người có năng lực đâu chứ, mà nếu có, họ cũng đã tiến về thượng tông để tu luyện.
Lâm Nính San một bộ lo lắng tiến đến chỗ hai người Trương Hoàng Khôi và La Tiểu Phong, nàng thấp giọng nói:
- Hai người nói xem có phải Khương sư huynh xảy ra chuyện gì rồi không? Đã hơn hai canh giờ rồi mà huynh ấy vẫn chưa có trở lại, đám người do thám cũng đã trở về được một lúc rồi!
Trương Hoàng Khôi nhíu mày một cái, hai tay ôm chặt thanh thương trước ngực, hắn nhỏ giọng nói:
- Nếu thêm nửa canh giờ nữa mà huynh ấy vẫn không trở lại, thì chúng ta nên rút lui, đến phân đà gần nhất xin thêm cứu viện rồi quay trở lại!
Lâm Nính San thấp giọng nói:
- Nhưng mà ...
La Tiểu Phong biết nàng nghĩ gì, hắn liền cắt ngang lời nàng:
- Sư tỷ, tỷ nhìn xem với đội ngũ này chúng ta có thể làm gì, nếu suy đoán của Khương sư huynh không sai, và nếu huynh ấy thật sự xảy ra chuyện thì đối phương thực lực cũng phải rất bưu hãn, chúng ta đâm đầu vào đó cũng chỉ là thí mạng thêm mà thôi!
- Nhưng mà ... ài ... tỷ hiểu rồi.
Lập luận sắc bén của La Tiểu Phong rốt cuộc cũng đã thuyết phục được nàng, mặc dù nàng không hy vọng tình huống xấu nhất sẽ xảy ra, nhưng với tình hình hiện tại cũng chỉ có thể làm theo lời của La Tiểu Phong.
Nàng đi ra một góc khuất trong huyễn trận, tựa lưng vào gốc đại thụ, đôi mắt đăm chiêu, lo lắng nhìn ra ngoài đại trận, "Khương sư huynh, người nhất định phải an toàn trở lại".
Lâm Nính San đang lúc bần thần thì một thân ảnh tiến vào trong huyễn cảnh.
Thương trong tay của Trương Hoàng Khôi lập tức trở nên sắc bén dị thường, hắn tự lúc nào đã thủ thế đâm tới, nhưng may thay hắn nghe thấy giọng nói quen thuộc.
- Là ta!
Vũ Phàm ngữ khí bình tĩnh lên tiếng xoa dịu đi bầu không khí căng thẳng ở trong huyễn trận.
La Tiểu Phong gấp gáp hỏi:
- Sư huynh, thế nào rồi?
Vũ Phàm lắc đầu nói:
- Chúng ta chờ xem viện binh có đến kịp hay không, hơn nữa, phải xem thực lực của bọn họ như thế nào mới quyết định được, người đứng đằng sau tất cả những chuyện này là Âm Thi Tông, tính cả âm thi, thi khôi, cũng phải trên dưới trăm nhân thủ, chưa kể bọn chúng còn có cao thủ tọa trấn, với đội hình hiện tại của chúng ta, xông vào đó chỉ có một chữ chết!
Còn một điều nữa mà Vũ Phàm chưa nói, đó là đối phương có cao thủ dụng độc, trong tình huống trời tối đen như mực thế này, nếu để đối phương hạ độc thủ, quả thực rất khó lòng phòng bị. Lúc nãy độc vụ của hắn bị đối phương phát hiện trong nháy mắt đã chứng tỏ năng lực của kẻ này cũng không phải hạng xoàng xĩnh, thậm chí còn cao tay hơn Vũ Phàm.
- Sư huynh, một người trong đội do thám đã chết! Chúng ta có lẽ là nên trở về...
- Là ta giết !
Vũ Phàm cắt ngang lời của Lâm Nính San, hắn nói tiếp:
- Y là gián điệp của đối phương, giết hắn chúng ta mới có cơ hội để tập kích doanh trại địch.
- Nhưng chẳng phải lúc nãy huynh đã nói với mọi người là chúng ta sẽ rút lui nếu có người bị giết sao?
Vũ Phàm cười cười, hắn thong thả đáp lời nàng:
- Chỉ cần viện binh đủ cường hãn, chúng ta có thể lần nữa kích phát tinh thần chiến đấu của bọn họ.
Trời càng khuya, bầu không khí trong Ma Thú Sơn Mạch càng quỷ dị rùng rợn, mặc dù bọn họ tụ lại một nhóm hơn hai mươi người ở chung một chỗ, nhưng không ít người cảm thấy rờn rợn sống lưng, gió thổi từng cơn làm ngươi ta sợ hãi, tiếng gió rít qua kẽ đá cứ như tiếng oan hồn kêu than không ngừng.
- Chỗ này thật đáng sợ!
- Ta nổi hết cả da gà rồi đây!
Một vài người tụ tập lại to nhỏ bàn tán với nhau cho đỡ sợ.
Trong một trăm trượng, Vũ Phàm cảm nhận được chân khí ba động mãnh liệt, có mười một luồng chân khí đang vọt về phía này, nhưng phương hướng lại trái ngược với trại của đám người Âm Thi Tông.
"Có lẽ là Lục Sở Mộ!"
Vũ Phàm ngưng thần tập trung quan sát về hướng có chân khí dao động, Nhất Niệm Kiếm cũng đã xuất vỏ, kiếm khí cuồn cuộn làm cho ba người Lâm Nính San phải lùi ra sau một đoạn.
Trương Hoàng Khôi kinh ngạc không thôi nhìn thanh kiếm trong tay của Vũ Phàm, thì ra năng lực của một vị công tử khoa trương đến như vậy, đúng là không thể dùng cảnh giới để đánh giá năng lực chiến đấu của bọn họ.
Hắn cũng thủ thế sẵn sàng với chiến đấu với Vũ Phàm, đám người ở trong huyễn trận cũng dần dần nhận ra điểm không đúng, khuôn mặt họ trở nên khẩn trương hơn hẳn, đồng loạt đứng dậy, chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu với địch nhân.
Chừng một phút sau, thân ảnh của Lục Sở Mộ dần xuất hiện trong tầm mắt của mắt người bọn họ, hắn dựa theo mật hiệu của Vũ Phàm mà mò đến đây, đến chỗ này liền mất dấu, hắn đành phải ngừng lại, thấp giọng kêu:
- Sư huynh?
Vũ Phàm tiến ra ngoài, nói với hắn:
- Ta ở đây!
Bên trong huyễn trận đám tu sĩ cũng thở ra một hơi nhẹ nhõm, không những vậy, tinh thần bọn họ cũng phấn chấn hơn hẳn, có tận mười vị Kết Đan kỳ trợ trận, bọn họ liền tin rằng sẽ thắng được trận này.
Ở đằng sau Lục Sở Mộ, mười vị sư huynh, sư tỷ cảnh giới Kết Đan kỳ đáp xuống, nói với Vũ Phàm:
- Khương sư đệ, Lục Sở Mộ bị tập kích bởi đám người Âm Thi Tông, ở chỗ này đệ có tra ra thêm được gì không?
Vũ Phàm nhìn Lục Sở Mộ, nói với hắn:
- Lục sư đệ, ngươi vất vả rồi! Sư huynh, bọn chúng quả thật là người của Âm Thi Tông, hiện hạ trại ở cách đây không sai, bên trong rất có thể có Kết Đan kỳ tu sĩ tọa trấn, thậm chí là Nguyên Anh sơ kỳ.
Từ Đông Hải nghe xong, hắn tính toán một chút rồi nói:
- Khương sư đệ, phiền sư đệ dẫn đường, bọn ta có đủ khả năng để trấn áp bọn chúng!
Lời này của Từ Đông Hải không phải phách lối khoe mẽ, mà hắn quả thực có năng lực để nói ra câu này, Từ Đông Hải là đệ tử bài danh hạng mười ở Kết Đan kỳ cường giả bảng ở nội môn Thương Huyền tông, chiến tích trong tay hắn nhiều không kể xiết, tu vi cũng đã đạt đến Kết Đan kỳ bát trọng thiên, hơn nữa, đao pháp của hắn cũng nổi danh trong Trung Thổ thành không kém mấy vị đệ tử vương giả là bao.
- Được! Chư vị sư huynh, sư tỷ, theo ta!
Dứt lời, Vũ Phàm tế lên phi kiếm, lao đi ầm ầm trong bóng tối dẫn đường cho bọn họ, lần lượt vượt qua cạm bẫy và trận pháp mà đám Âm Thi Tông bày bố, thuận lợi tiếp cận phạm vi năm trượng của trại địch.
Từ Đông Hải nhìn bố trí canh phòng ở đây một lượt liền nói:
- Lát nữa các ngươi lo đám lâu la, còn bọn ta sẽ đánh với đám thủ lĩnh của bọn chúng, nếu như tình hình không ổn, phải lập tức thối lui, không được sính cường mà hy sinh vô ích!
- Vâng thưa sư huynh!
Dứt lời, Từ Đông Hải nhảy bổ lên không trung, hắn giơ cao thanh đao trong tay, hét lên đầy khí thế:
- Man Tượng Trảm Sơn!
OÀNH! OÀNH!
Đao khí mạnh mẽ, nặng tựa vạn cân, mang theo hư ảnh man tượng ầm ầm nện xuống khu vực hạ trại của đám người Âm Thi tông, làm mặt đất rung chuyển từng hồi, sức công phá phải nói lớn vô cùng.
- Địch nhân tập kích, mau mở đại trận phòng ngự!
Đám đệ tử của Âm Thi tông hét lớn cảnh tỉnh cả trại.