Cuối tháng 12, trời chuyển ấm dần, không khí không còn quá hanh khô như trước nữa, nhưng người ta vẫn có cảm giác lành lạnh rờn rợn khó tả.
Để ý kỹ, trên những tán cây có mấy chồi non bắt đầu nhú ra báo hiệu cho mùa đông sắp đi qua, mùa xuân sắp trở lại. Ở phương nam, đàn chim cũng bắt đầu bay trở về phương bắc, cội nguồn của chúng một lần nữa, tự nhiên là vậy, luôn luôn sinh động, luôn luôn biến chuyển.
Sáng sớm hôm nay, mặc cho khí trời lạnh lẽo, nhưng nội tâm của các đệ tử ngoại môn Đạo Tiên sơn môn rạo rực ý chí chiến đấu. Cứ mỗi năm, vào thời điểm này, lại diễn ra cuộc thi tỷ võ xếp hạng, quyết định thứ hạng của đệ tử và chu cấp của tông môn dành cho đệ tử trong năm tới.
- Ngươi nói xem, năm nay ai sẽ là thủ tịch đại đệ tử a?
- Cái này quá rõ ràng rồi, dĩ nhiên là đại sư huynh Ngô Vũ Thiên, trừ phi huynh ấy tấn thăng đệ tử nội môn ra còn lại ta tin rằng không có ai là đối thủ của huynh ấy cả.
- Đó là ngươi chưa nghe nói đến tên Hạo Nhiên rồi, hắn mới gia nhập tông môn được hai năm nay, đã là Luyện Khí kỳ tứ trọng thiên, rất được các vị trưởng lão coi trọng.
- Tên đó quá phách lối, ta không thích!
- Ha ha, không thích thì ngươi có thể làm được gì?
- …
Khán đài tỷ võ xếp hạng đã chật kín người, bọn họ đang vô cùng háo hức chờ mong những trận chiến nảy lửa sắp tới. Tỷ võ trường hôm nay được chia thành bốn cái võ đài thi đấu nhỏ, phân biệt gọi là Thanh Long đài, Chu Tước đài, Bạch Hổ đài, và Huyền Vũ đài.
Trận đầu của Vũ Phàm là ở Huyền Vũ đài, đối thủ của hắn, lại xảo hợp lại là Vệ Kiện.
Tỷ võ xếp hạng có ba vòng, vòng một là vòng loại, các đệ tử sẽ đấu ba trận với các đệ tử khác có cùng cấp độ tu vi, để lấy ra danh sách một phần bốn người trụ lại tiến vào vòng hai.
Ở vòng hai sẽ là bốc thăm ngẫu nhiên, phân biệt ra làm các cấp độ: tứ trọng thiên tới lục trọng thiên chung một bảng gọi là nhân bảng, thất trọng thiên và bát trọng thiên chung một bảng gọi là địa bảng, cửu trọng thiên và điên phong kỳ chung một bảng gọi là thiên bảng để thi đấu.
Mục tiêu lần này của Vũ Phàm chính là nằm trong hai mươi người đứng đầu ở nhân bảng, một khi tiến vào nhân bảng, đãi ngộ của tông môn chu cấp hàng tháng sẽ tăng lên một bậc, và nhận được danh hào nhân bảng đệ tử.
Đứng đầu mỗi bảng, liền được gọi là thủ tịch đệ tử của bảng đó, trừ Ngô Vũ Thiên đứng đầu thiên bảng, được gọi là thủ tịch đệ tử ngoại môn, tức người đứng đầu đệ tử ở ngoại môn Đạo Tiên sơn môn.
- Vũ Phàm, nhục nhã ngày trước hôm nay ta sẽ trả ngươi gấp bội!
Vệ Kiện xoa xoa cổ tay, nhếch mép cười khinh khỉnh, hất hàm nói với Vũ Phàm.
- Tùy thời phụng bồi!
Vũ Phàm nắm lấy chuôi kiếm ở đằng sau lưng, chờ hiệu lệnh của trưởng lão, trong tư thế sẵn sàng chiến đấu.
- Nhớ kỹ không được giết đối phương, rõ chưa?
- Vâng thưa trưởng lão!
- Được rồi, ta tuyên bố tỷ võ bắt đầu!
Trưởng lão vừa dứt lời, Vũ Phàm đã lao lên trước, tiên thủ hạ vi cường, hắn rút trọng kiếm ra, nhảy phốc lên cao, trảm một kiếm nặng nề về phía Vệ Kiện, Trọng Nhạc Kiếm Kỹ - nhất trọng thiên.
Ầm!
Vệ Kiện lộn người qua bên phải né đòn, nền đá của tỷ võ đài lõm xuống một lỗ lớn, đất đá văng tứ tung. Vệ Kiện hừ lạnh, lấy kiếm quét ngang tà tà dưới chân Vũ Phàm, hòng đánh ngã hắn, đồng thời nhảy lùi ra sau.
Vũ Phàm hừ lạnh, giậm chân tung mình nhảy lên cao, vừa đáp xuống đất đã truy theo Vệ Kiện sát rạt, Vũ Phàm chém một chiêu về phía tay cầm kiếm của Vệ Kiện.
“Trọng Nhạc Kiếm Kỹ - nhị trọng thiên”
Choang!
Vệ Kiện hai tay cầm kiếm, toàn lực chống đỡ, hai tay hắn tê dại, run rẩy không thôi, cầm kiếm cũng không còn vững nữa, sắc mặt tái mép.
Đúng lúc này Vũ Phàm rút kiếm về thật nhanh, chống lên mặt đất làm điểm tựa, nghiêng mình tung cước đá vào eo của Vệ Kiện, tốc độ xuất chiêu của Vũ Phàm phải nói là nhanh, cộng thêm khoảng cách gần tên Vệ Kiện vừa mới hoàn hồn liền trúng chiêu, bị Vũ Phàm đá văng ra xa hơn bốn mét mới dừng lại.
Vệ Kiện lộn mấy vòng trên sân tỷ võ, toàn thân đau nhức, hắn cảm giác như xương hông bị đá đến nứt vỡ mấy chỗ, khục khặc ho mấy tiếng, khóe miệng chảy máu, chống tay một cách yếu ớt cố đứng dậy, nhưng đã chậm, hắn cảm nhận được một tia lạnh lẽo ở ngay cổ, quả nhiên một thanh kiếm to dày đã đặt trên cổ của hắn từ lúc nào không hay.
- Vệ Kiện bại, Vũ Phàm thắng!
Giọng của vị trưởng lão giám sát vang lên, làm cả khán đài quanh chỗ Huyền Vũ đài vỡ òa, ba chiêu, chỉ ba chiêu Vũ Phàm đã đánh bại Vệ Kiện. Tên họ Vệ nhục nhã cúi gằm mặt xuống nền đá, ngay cả thua như thế nào hắn còn không rõ, tốc độ của Vũ Phàm quá nhanh hắn không thể theo kịp.
- Vũ Phàm thật lợi hại a!
- Tên Vệ Kiện đó tính ra cũng không tệ, vậy mà ba chiêu đã bại, tên Vũ Phàm này cũng thật lợi là hại nha.
- Một chiêu vừa rồi thật tuyệt, ngươi thấy không, hắn biến chiêu cực kỳ lợi hại!
…
Vũ Phàm chắp tay về phía trưởng lão thi lễ, rồi chậm rãi đi xuống võ đài, trận đầu này đối với hắn không quá khó khăn, cái tên Vệ Kiện đó, hạ bàn yếu ớt, vũ kỹ tu luyện lại chẳng tới đâu, bại trong ba chiêu cũng không có gì là lạ, chỉ được cái ỷ thế, dựa hơi vào tên Hạo Nhiên mà phách lối ở tông môn.
“Ừm, không tệ, không tệ”
Vị trưởng lão trông coi Huyền Vũ đài nhìn theo bóng lưng của Vũ Phàm âm thầm đánh giá một hai, có lẽ nhân bảng năm nay sẽ có cái tên mới.
Hai trận tiếp theo nhanh chóng trôi qua, Vũ Phàm dễ dàng giành thắng lợi với đệ tử cùng cấp bậc tu vi, không có gì khó khăn, hiện tại hắn đang ngồi nghỉ ngơi ở phía dưới, chuẩn bị tiến hành đấu phân hạng 100 đệ tử nhân bảng.
Vũ Phàm bình tĩnh nhìn xung quanh một lượt, dựa theo quan sát nãy giờ của hắn, chỉ có khoảng năm người làm hắn thấy lo ngại mà thôi, bao gồm cả Tần Ngạo, tuy nhiên, cũng không thể loại trừ trường hợp còn một vài đệ tử vẫn đang giấu sát chiêu chưa bộc lộ hết thực lực.
- Trận đầu tiên, số 40 Vũ Phàm, đấu với số 84 Tả Mạc!
Tả Mạc nhìn về phía Vũ Phàm bằng nửa con mắt, hắn nhếch mép khinh khỉnh, lúc nãy chiến đấu hắn có nghe phong phanh về chiến tích của Vũ Phàm, nhưng hắn chỉ cho là đám đệ tử này đồn thổi quá mức mà thôi.
- Vũ Phàm, hôm nay ta sẽ cho ngươi thấy thế nào là sức mạnh thật sự!
Tả Mạc thập phần tự tin chỉa mũi đao về phía Vũ Phàm đe dọa.
- Mong Tả sư huynh chỉ điểm.
Vũ Phàm bình thản nói, đối với chiến lực của Tả Mạc, hắn không quá lo ngại.
“Tên ngạo mạn, xem hôm nay ta dạy dỗ ngươi thế nào” Tả Mạc nghĩ nghĩ trong lòng, ánh mắt độc ác nhìn Vũ Phàm.
- Ta tuyên bố chiến đấu bắt đầu.
Tả Mạc thủ thế, chém mạnh một đao về phía trước, đao kình mãnh liệt ầm ầm chém về phía Vũ Phàm.
“Địa Liệt Đao Pháp – Trảm Phong”
Uỳnh!
Vũ Phàm ánh mắt sắc bén, hắn nắm chặt trọng kiếm trong tay, quét ngang một đường, kiếm khí bén nhọn lao vọt tới Tả Mạc, đánh tan đao khí của tên kia.
“Trọng Nhạc Kiếm Kỹ - nhất trọng thiên”
Bành!
- Oa, tên Vũ Phàm này thật là nhìn không ra, lại lợi hại như vậy, hắn có thể đánh tan đao kình của Tả sư huynh a!
- Ta đã nói mà, hắn rất lợi hại, nghe đồn ngày trước hắn với Tần sư huynh, chỉ hai ngươi đã hạ được Man Lực Hùng ngũ trọng thiên.
- Hừ, ta ngược lại nghĩ rằng Tả sư huynh chẳng qua là thăm dò mà thôi, ngũ trọng thiên và tứ trọng thiên là hai cấp bậc hoàn toàn khác biệt.
…
Choang, choang, choang.
Tiếng vũ khí liên tục va chạm, Vũ Phàm tay cầm trọng kiếm nhưng lại nhẹ tựa lông hồng, tốc độ xuất chiêu của hắn vô cùng nhanh, làm cho Tả Mạc chỉ có thể bị động chống trả.
“Khốn kiếp!” Tả Mạc mắng thầm trong lòng, hắn hét lớn.
- Vũ Phàm, nhận thua đi!
Hắn nhảy lùi lại ra phía sau, rồi lập tức lấy đà phóng lên phía trước, thế không thể cản, hai tay nắm chặt chuôi đao, đưa ra sau lưng, đao kình hội tụ, phong vân nổi lên cuồn cuộn, hắn vung tay chém mạnh về phía Vũ Phàm.
"Địa Liệt Đao Pháp - Địa Trảm"
Choang!
Ầm! Ầm!
Vũ Phàm mắt thấy đối phương tấn công hung hãn, trước lùi lại ra phía sau, lập tức ổn định hạ bộ, đưa trọng kiếm lên chống đỡ, tay phải cầm chuôi kiếm, tay trái đỡ lấy thân kiếm, đỡ lấy một chiêu này của Tả Mạc.
Nói thì chậm, nhưng thực tế nhanh vô cùng, chỉ trong hai ba nhịp thở mà thôi.
Mặt đất dưới chân Vũ Phàm lún xuống mấy tấc, khí huyết trong người cũng rạo rực.
“Thật mạnh!” Vũ Phàm cảm khái một câu, hắn lập tức vung mạnh trọng kiếm, gạt đao của Tả Mạc sang một bên, làm tên kia bị bất ngờ, tay cầm đao bị hất văng lên cao, để lộ sơ hở trước ngực. Vũ Phàm sẵn thế lập tức chém ngược trọng kiếm trở lại, rạch một vết khá sâu trước ngực Tả Mạc.
Xoạt!
Tả Mạc thất kinh nhảy lùi lại phía sau, máu trên ngực bắt đầu chảy xuống, hắn cắn răng chịu đau. Vũ Phàm nào để cho hắn nghỉ ngơi, lập tức lao đến, phải chém trái chém liên tục công kích.
Choang, choang, choang!
Tả Mạc lấy đao chống đỡ một được một lúc thì hai tay tê dại, cơ thể mất nhiều máu thành ra cũng dần dần mất đi sự nhạy bén, động tác chậm đi trông thấy.
Tả Mạc đột nhiên quăng ra tấm Lôi Phù đánh về phía của Vũ Phàm.
Đoàng!
- Vũ Phàm, chịu chết đi!
Tả Mạc gầm lên dữ tợn.