Chương 12: Cường giả vi tôn!

Tháng 12 âm lịch, tiết trời lành lạnh, hanh khô, ngay cả tu sĩ Luyện Khí kỳ tam trọng thiên cũng cảm thấy cơn lạnh rét buốt ngoài trời.

Vũ Phàm nửa thân trên cởi trần, đứng trên mặt băng, dùng toàn lực, đâm xuống một kiếm, trọng kiếm vừa chạm mặt băng, đã oanh thủng một lỗ lớn.

Rắc! Rắc!

Vũ Phàm hít vào một hơi thật sâu, lập tức nhảy xuống phía dưới.

Tê!

Cái lạnh buốt giá nhanh chóng xâm nhập vào cơ thể của Vũ Phàm, hắn vội vận chuyển chân khí trong cơ thể, kháng cự lại cái lạnh ở dưới này.

Xuống dưới đáy sông, Vũ Phàm lập tức ổn định thân thủ, hai tay nắm chặt lại thành quyền, bắt đầu luyện thể.

Ùng! Ùng! … Ùng!

Mấy tháng qua hắn vẫn cứ kiên trì luyện tập như vậy ở dưới đáy sông, mặc kệ trời nắng ấm hay giá rét, hắn không bỏ một buổi nào.

Vũ Phàm xuất cước, đá một cước cao ngang đầu hắn, một luồng xoáy nước mạnh mẽ đánh thẳng về phía bên trái Vũ Phàm, thẳng đến ba mét mới tiêu thất dần bởi áp lực dưới nước.

Ở dưới độ sâu bảy mét nước như vậy, Vũ Phàm vẫn có thể xuất quyền cước như ở trên bờ, quả thật làm cho người ta bất ngờ.

Hai canh giờ sau, Vũ Phàm cũng ngừng lại, đến dưới thác nước đang ầm ầm đổ xuống, đả tọa ngồi thiền. Hắn bắt đầu vận chuyển chân khí trong cơ thể theo công pháp Thiết Bố Sam mà Lăng Mộng Nhi đưa cho hắn, phối hợp với áp lực bên ngoài, trùng kích nhục thân.

Thiết Bố Sam mượn chân khí trong cơ thể tu sĩ, liên tục gây áp lực lên kỳ kinh bát mạch và gân cốt, từ đó tôi luyện sự dẻo dai và cứng rắn cho nhục thể, khi đại thành có thể đao thương bất nhập. Công pháp này tổng cộng có năm tầng, chỉ trong vòng mấy tháng ngắn ngủi, Vũ Phàm đã luyện đến tầng thứ hai.

Bây giờ nếu như tu sĩ Luyện Khí kỳ ngũ trọng thiên dùng toàn lực chém một kiếm vào người hắn, cũng chỉ đủ để lưu lại một vết ngấn mà thôi.

Mặt khác, tu vi của Vũ Phàm cũng bởi vì vậy mà tinh tiến không ít, đã gần tiếp cận đến Luyện Khí Kỳ ngũ trọng thiên, chỉ thiếu một chút hỏa hầu nữa mà thôi.

“Nếu như ta có thể tiến vào trước hạng hai mươi của tỷ võ xếp hạng sẽ được thưởng hai viên Luyện Khí Đan và một viên Luyện Khí Tán, đủ để đột phá Luyện Khí kỳ ngũ trọng thiên”

Vũ Phàm ánh mắt kiên định nhìn về phía trước, hắn tin tưởng mình có thể làm được điều này. Còn chuyện tiến vào trước hạng mười, Vũ Phàm cũng có nghĩ đến, nhưng chuyện này xác suất không cao, ở ngoại môn đệ tử tinh anh không ít, bọn họ được sơn môn trọng tâm bồi dưỡng, tu vi tinh tiến nhanh hơn hắn rất nhiều.

Tỷ như bây giờ, Tần Ngạo đã đột phá Luyện Khí kỳ lục trọng thiên, Lăng Mộng Nhi cũng đã đạt đến Luyện Khí kỳ thất trọng thiên. Vũ Phàm so với bọn họ không chỉ cách biệt về phẩm chất linh căn mà còn cả về tài nguyên tu luyện.

Cũng may Vũ Phàm còn có thân thể kỳ dị này chống đỡ đến, mấy năm qua hắn liên tục đọc ghi chép trong Tàng Thư Các mong tìm ra manh mối của huyết mạch cơ thể hắn, nhưng đều vô vọng, nhưng nhờ vậy cũng tiếp cận được nhiều bút lục trong giang hồ, có thêm kinh nghiệm phong phú.

Kể từ đó, Vũ Phàm ngoài nghiên cứu đan đạo, tu luyện công pháp và vũ kỹ ra còn có sở thích đọc bút lục và ký sự của mấy vị tiền bối.

Đang miên man suy nghĩ, bỗng dưng có một âm thanh vang lên từ phía bên kia bờ.

- Vũ Phàm, ta biết ngươi sẽ ở đây mà!

Trịnh Tuấn Hào hồ hởi nói, hắn xoa xoa hai tay rồi nói tiếp.

- Này, ta muốn mượn hai mươi lượng bạc trắng, và một viên Luyện Khí Tán, ngươi có không?

Vũ Phàm ngao ngán thở dài, cái tên Trịnh Tuấn Hào này có lẽ lại thua đổ ước với người ta, đến đây mượn tiền hắn chung cược.

Kể từ sau khi Vệ Cẩm Tú đồng ý gia nhập Tần thế gia, Trịnh Tuấn Hào dần trở nên đổ đốn, Vũ Phàm cũng không biết liệu tên này còn chống đỡ ở tông môn được bao lâu.

Vũ Phàm nhàn nhạt nói:

- Nếu là chung cược, thì thôi, ngươi hãy về đi!

Trịnh Tuấn Hào giở giọng tráo trở nói:

- Này, tên kia, ta với ngươi là bằng hữu lâu năm, không lẽ ngươi nỡ nhìn ta bị bọn chúng đánh gãy chân hay sao?

Vũ Phàm thở dài, tung mình nhảy lên bờ, đến trước mặt Trịnh Tuấn Hào rồi nói:

- Không có, ta bây giờ thực sự không còn một đồng bạc nào!

Trịnh Tuấn Hào xụ mặt, hắn nói:

- Ngươi chẳng phải còn tên bạn tốt Tần Ngạo sao? Cầu xin ngươi cứu lấy ta lần này, lần cuối thôi!

Vũ Phàm hừ lạnh, xoay người bỏ đi.

- Lần này, ngươi tự lo liệu lấy.

Trịnh Tuấn Hào siết chặt nấm đấm hét lớn.

- Này, tên kia, ngươi đứng lại cho ta …

Vũ Phàm thở dài, hắn tung mình lên cao, đạp lên tán cây, nhanh chóng rời đi, thân thủ của Vũ Phàm bây giờ đã đạt đến một cảnh giới hoàn toàn khác biệt so với mấy tháng trước đây, thoắt cái đã biến khỏi tầm mắt của Tuấn Hào.

“Ài, huynh đệ, ta không thể tiếp tay cho ngươi làm chuyện xấu mãi được, hy vọng ngươi tỉnh ngộ lại”

Vũ Phàm nghĩ bâng quơ một lúc thì cũng trở lại gian phòng của hắn, lúc này Vệ Kiện đang đứng trước cửa phòng hắn.

- Vũ Phàm, lần thi đấu sắp tới, nếu gặp phải ca ca của Đới Hạo Nhiên sư huynh, ngươi phải nhận thua!

Vũ Phàm hừ lạnh nói:

- Tại sao?

- Vì ngươi không xứng!

Vệ Kiện nhếch mép lên cười.

- Hừ, chuyện này ngươi hãy quên đi!

Vũ Phàm nhàn nhạt nói, cất bước đi về phía gian phòng mình, tên Hạo Nhiên đứng ra chắn đường hắn.

- Ể? Ngươi không có quyền từ chối! Đây là lệnh của Hạo Nhiên sư huynh!

Vũ Phàm nói:

- Ta không muốn phiền phức, ngươi tốt nhất hãy trở về đi, chuyện này ta không đồng ý!

Vệ Kiện vung quyền đánh tới. Bành!

- Rượu mời không uống, lại muốn uống rượu phạt.

Vũ Phàm lách người sang trái, né được một quyền này của hắn một cách dễ dàng, tay Vũ Phàm như thiểm điệm, nắm chặt lấy cổ tay của Vệ Kiện, giật mạnh về phía trước, đồng thời, quét chân trụ của hắn, làm hắn ngã nhào trên mặt đất.

Vũ Phàm phủi phủi tay như phủi bụi, hừ lạnh một tiếng, cất bước tiếng vào gian phòng, để lại Vệ Kiện nằm ê chề trên mặt đất.

“Khốn kiếp!”

Vệ Kiện siết chặt nấm đấm, hắn tức giận nói.

- Tên chó chết Vũ Phàm nhà ngươi, chờ cơn lửa giận của Hạo Nhiên sư huynh đi.

Hắn đứng dậy dùng dằng bỏ đi trong sự xấu hổ và tức tối.

- Vũ Phàm sư huynh thật lợi hại, chỉ một chiêu liền đánh ngã tên Vệ Kiện a!

- Lần này Vũ Phàm xui xẻo rồi, nghe nói Hạo Nhiên sư huynh hắn sắp đột phá ngũ trọng thiên.

- Hừ, Vũ Phàm sư huynh thân thủ cũng không tồi, ngay cả lục trọng thiên cũng có thể đánh ngang cơ, tên Hạo Nhiên này là cái gì chứ!

- Đó là so với đệ tử ngoại môn bình thường thôi. Hạo Nhiên là đệ tử tinh anh, đãi ngộ, đan dược, công pháp ở một đẳng cấp khác, không nói trước được đâu!

- Phải, phải …

Đới Hạo Nhiên, đệ đệ của Đới Mộc Bạch, gia nhập tông môn mới được hai năm, tu vi đã đạt đến Luyện Khí kỳ tứ trọng thiên, chuẩn bị đột phá ngũ trọng thiên, cũng bởi vì vậy, mà vô cùng kiêu ngạo.

Lần này hắn mượn uy thế của mình, sai Vệ Kiện đi khắp nơi, yêu cầu đệ tử ngoại môn phải nhường ca ca của hắn là Đới Mộc Bạch trong tỷ võ xếp hạng sắp tới.

Vũ Phàm đóng chặt cửa, hắn đến bên cửa sổ, nhìn tên Vệ Kiện rời đi, chuyện gì hắn cũng có thể nhịn, nhưng nếu đối phương đã ra tay đánh hắn trước và coi thường tôn nghiêm của hắn, thì hắn sẽ không nhịn.

“Nam nhi trong thiên hạ, đầu đội trời, chân đạp đất, đỉnh thiên lập địa”

Đó là tôn chỉ của hắn sau khi đọc được truyền kỳ của Thượng Cổ Thần Đế - Bạch Tuấn. Vũ Phàm cũng thấu hiểu một chân lý rằng, ở cái thế giới này, thực lực tuyệt đối là quan trọng nhất, cường giả vi tôn!