Chương 3: Văn Thù Hiện Thế

Chương 3: Văn Thù hiện thân

Đứng trên mây là ba vị đạo nhân, tuy đều là thanh niên nhưng khí chất lại không giống nhau.

Người bên trái kia mặt trắng như ngọc, rõ ràng là đôi mắt sáng như sao, tư thái thon dài, hết lần này tới lần khác lại là nam tử anh tuẩn, tiếng nói vô cùng trong sáng.

Hắn cười nói: "Sư đệ Ngọc đỉnh, ngươi cũng động tâm sao?"

Người ở giữa tướng mạo cường tráng, mặc dù không thấy được vẻ bén nhọn nhưng lại toát lên vẻ vững chắc như núi lớn, sừng sững như cây tùng. Nếu là vị đạo trưởng anh tuấn bên trái không gọi sai, người này chính là Ngọc Đỉnh chân nhân, một trong mười hai kim tiên Xiển giáo mà Dương Tiễn muốn tìm.

Bởi vì Ngọc đỉnh nhập môn hạ Thánh Nhân muộn cho nên đứng cuối cùng trong mười hai kim tiên. Thế nhưng trong tình cảnh hiện tại lại là người đứng giữa trong ba người, ắt hẳn hắn có chỗ hơn người.

Vị chân nhân ngày bình thường thanh danh không hiện này cười nhạt, chậm rãi nói: "Chúng ta mới vừa từ Ngọc Hư Cung đi ra, chuyện lão sư dặn dò sư đệ nào dám quên mất đâu, sư đệ cũng đang nghĩ cần phải thu vài tên đệ tử, để làm lá chắn ngăn cản đại kiếp phong thần kia, vậy mà chỉ mới đây thôi đã gặp được mầm mống tốt như thế này......

Ý là, đúng là đang suy nghĩ có nên hay không thu Dương Tiễn làm đồ đệ.

Đạo nhân bên phải Ngọc Đỉnh chân nhân, khí chất thì lỗi lạc như ẩn như hiện, vuốt râu nói: "Không khéo, lần này bần đạo sợ là muốn tranh giành với sư đệ Ngọc Đỉnh rồi?"

"Ơ? Sư đệ Văn Thù cũng nhìn trúng kẻ này ư?"

Văn Thù? Lại là một vị trong mười hai kim tiên, Dương Tiễn quả thật may mắn, vậy mà gặp được mấy vị cao thủ Xiển giáo sau khi nghe Đạo ở Ngọc Hư cung xong vẫn chưa rời đi..

"Sư huynh Thái Ất không tâm động sao?" Văn Thù không đáp mà hỏi ngược lại.

Thái Ất cười ngượng ngùng, nhún nhún vai, chỉ vào Dương Tiễn, nhận xét: "Ta dù động tâm, nhưng cũng không muốn làm kẻ cướp, đi cướp chuyện tốt của người khác. Kẻ này vốn là ngọc thô nhưng ta vừa mới suy tính, tựa hồ hắn cùng Ngọc Đế có nguồn gốc sâu xa, đã định trước sẽ phải ký tên mình vào Phong Thần. Sắp tới đây là thời điểm Ngọc Đế đắc ý nhất, nếu như thu hắn làm đệ tử thì về sau cũng coi như nắm được điểm yếu của Ngọc Đế."

Ngọc Đỉnh mỉm cười lắc đầu, làm thế mời: "Nếu như sư huynh Văn Thù cũng yêu thích kẻ này thì Ngọc đỉnh chắc chắn sẽ không tranh đoạt, chuyện đệ tử sau này sư đệ tìm cũng được."

Thái Ất nhướng mày, Văn Thù lại cười lên ha ha, vung tay bắn ra một tia ánh sáng xanh, từ trong mây rơi thẳng xuống cổ đạo trên Côn Luân sơn.

"Sư huynh Thái Ất, sư đệ Ngọc Đỉnh, các ngươi đợi ta một lát, ta đi một chút rồi về! Ha ha ha! Đa tạ sư đệ đã nhường nhịn! Sư huynh coi như nợ ngươi một nhân tình!"

Nói xong, thân hình Văn Thù đã hóa thành mây mù phiêu tán, đuổi theo tia sáng màu xanh kia.

Tia sáng màu xanh kia sau khi rơi xuống cổ lộ thì biến thành một con sư tử lớn như voi khổng lồ, nằm sấp trên ngọn núi bên trái cổ lộ, gầm thét đối với hai anh em.

Bỗng dưng đất rung núi chuyển, hai anh em Dương Tiễn với Tiểu Thiền bị dọa sợ, ôm nhau run lẩy bẩy......

Hai anh em kể từ khi bước lên cổ lộ Côn Luân này, trước nay chỉ thấy toàn cảnh tượng tiên gia, nào có gặp được hung thú như thế?

Trên mây, Thái Ất giật mạnh tay, phiền muộn quở trách:

"Sư đệ! Sao ngươi lại tặng cho hắn? Kẻ này là một hạt giống tốt, người nhìn xem số mệnh của hắn, sắp nồng nặc đến hiện hình! Nếu ngươi không muốn thì sao không nói rõ từ trước để ta còn biết đường mà thu!"

Tu sĩ thời xưa ai cũng biết cách xem số mệnh, loại pháp thuật nhỏ nhoi như thế, làm đệ tử thánh nhân đương nhiên cũng biết.

Ngọc đỉnh bình yên như vại đứng tại chỗ, cười nói:

"Không sao. Nếu là để ngăn cản tai họa khi đại kiếp phong thần diễn ra, ta lại đi tìm cũng được. Dù sao

cũng không thể vì như thế mà chà đạp một hạt giống tốt."

"Hết nói nổi với ngươi! Tính tình ngươi quá tốt nên đến bây giờ ngay cả một tên đệ tử vẫn chưa có!"

Thái Ất tràn đầy phẫn hận, so sánh phản ứng của hắn với Văn Thù và Ngọc Đỉnh, nhìn qua liền biết hắn thân thiết với ai hơn.

Thái Ất chân nhân dứt khoát nói:

"Thôi thôi, mấy năm sau sư đệ sẽ thu thêm mấy đồ đệ, đợi đến lúc đại kiếp xảy đến, sẽ chia cho sư đệ vài kẻ!"

Ngọc Đỉnh cười không nói, hắn nhìn Văn Thù sắp chạm mặt thiếu niên kia trên cổ lộ cũng thoáng có chút tiếc hận.

Đáng tiếc, tâm tính của kẻ này rất phù hợp với hắn.

Chỉ là......

Ôi, Ngọc Đỉnh chân nhân than nhẹ lắc đầu, cũng không nói thêm gì nữa.

Trên đường núi, Tiểu Thiền trốn ở trong ngực Dương Tiễn, tràn đầy hoảng sợ nhìn chằm chằm con sư tử màu xanh to lớn kia, thân thể nhỏ bé run rẩy không ngừng, thầm hỏi:

"Anh ơi...... Là xấu, là người xấu ư?"

Ha ha ha, Văn Thù chân nhân thoải mái cười, tựa hồ đối với Tiểu Thiền cũng có chút yêu thích:

"Đây là vật thay bần đạo đi bộ, chẳng may làm bé sợ hãi, bần đạo xin ở đây nhận sai"

Thái Ất chân nhân ở trên mây trợn mắt, nghiến răng nói:

"Giả vờ giả vịt"

Lúc này Dương Tiễn mới kịp phản ứng, vội vàng để em gái xuống. Hắn dùng cách chào của Đạo gia bái lạy đạo nhân cản đường đằng trước, cất cao giọng nói:

"Bái kiến đạo trưởng! Tiểu tử có mắt mà không thấy thần tiên ở đây...... Xin thần tiên thứ tội....."

Uhm......

Hắn nên nói gì đây!

Đột nhiên bị thần tiên cản đường, mình nên nói gì mới tốt? Lời kịch chuẩn bị sẵn trên con đường này không cách nào dùng được, chúng là chuẩn bị để ứng đối với Ngọc Đỉnh chân nhân......

Dương Tiễn không dám ngây người quá lâu, đành lảng sang chuyện khác, nhắc em gái mình:

"Tiểu Thiền, mau hành lễ đối vị thần tiên này."

Tiểu Thiền đã đi theo 'mẹ' từ thủa nhỏ, mặc dù vẫn chỉ là bé gái ghim hai bím tóc hình sừng dê nhưng cũng biết lễ nghĩa.

Nàng chắp tay đối với đạo nhân cản đường, giọng trẻ con hô:

"Bái kiến đạo trưởng."

"Ha ha ha!"

Văn Thù cười to.

"Tốt! Tốt! Bé trai này rất hợp ý ta, không nghĩ tới bé con này cũng lanh lợi như thế! Ha ha ha! Bần đạo là Ngũ Long Sơn Văn Thù Quảng Pháp Thiên Tôn! May mắn được thánh nhân thu làm đệ tử, một trong mười hai kim tiên!"

Tiếng như chuông kêu, có lẽ là chỉ loại giọng này đi? Nhưng tình huống...... Hơi có chút xấu hổ.

Đây là ý gì? Ngăn ở trước mặt mình nói thích mình, còn cười lên ha ha, sau đó lại báo lên sơn môn, tính danh...... Rồi sao nữa? Chẳng lẽ đến phiên mình báo lên gia môn?

Dương Tiễn không biết xử lý chuyện này thế nào, hắn đâu có biết sáo lộ ở Hồng Hoang. Hắn vừa định mở miệng, đột nhiên thấy được nụ cười trên mặt Văn Thù tựa hồ giống như đang đợi, tức thì giật mình sáng tỏ.

Đây là đang đợi mình quỳ xuống bái sư đây!

Thật sự là, nói thẳng muốn thu mình làm đệ tử không được sao? Vẽ vời như thế làm gì!

Nghĩ nghĩ, Dương Tiễn nhận ra một vấn đề bày ra ở trước mặt mình.

Vị sư phụ này, bái hay là không bái......

Văn Thù Quảng Pháp Thiên Tôn, một trong mười hai kim tiên Xiển giáo, sau đại kiếp phong thần thì hóa Phật nhập vào Phật môn thành Văn Thù Bồ Tát, pháp lực cao cường, nền móng thâm hậu, có đệ tử Kim Tra cũng coi như là danh nhân.

Dương Tiễn tuy không rõ ràng mấy chuyện này lắm, nhưng cũng biết sau đại kiếp phong thần, phần lớn đệ tử Xiển giáo tìm đến Phật môn làm nơi nương tựa, vị Văn Thù đạo nhân trước mắt này, sau này chắc là muốn đổi tên thành Văn Thù Bồ Tát......

Nếu như bái hắn làm thầy, sau này mình chẳng phải thành đồng môn với Kim Thiền tử? Mình cũng không muốn mang cái đầu trọc ngày ngày niệm kinh đâu?

Nghĩ đến đây, cái cán cân trong lòng Dương Tiễn lập tức nghiêng về phía 'Không bái'.

Nhưng bây giờ mình chỉ là một đứa bé, thân cao có năm thước, miệng vẫn còn hôi sữa, làm sao có thể cự tuyệt một vị trong mười hai kim tiên Xiển giáo đã ra sức 'Lấy lòng' ?

Lại nói, Văn Thù ra vẻ ta đây không sợ mất mặt ư?

Nếu như mình không đúng ý lão, không bái sư, chẳng phải là Văn Thù sẽ rất mất mặt, chưa biết chừng mình sẽ bị Văn Thù thẹn quá hóa giận vỗ chết trên núi này......

Hay là cứ bái? Dương Tiễn băn khoăn mãi, khiến cho mặt hắn nhăn nhăn nhó nhó.

Không được! Nếu không bái Ngọc Đỉnh chân nhân làm thầy thì làm sao học được Bát Cửu Huyền Công? Bảy mươi hai biến nữa!

Nếu như mình bái Văn Thù làm thầy, e rằng vận mệnh của mình sẽ bị sửa lại! 'Quỹ tích cuộc đời Nhị Lang thần' mà mình biết sẽ phát sinh thay đổi! Sau này mình muốn làm gì, nên làm gì, mình hoàn toàn không nắm chắc được!

Sư phụ Ngọc Đỉnh chân nhân trời định của mình, chính là điển hình đại biểu của đệ tử 'Giấu không lọt' trong hàng đệ tử đời thứ hai của Xiển giáo, bằng chứng là vị này nằm trong hàng ngũ may mắn vượt qua đại kiếp phong thần......

Dương Tiễn đang đứng ở đó phân vân, tiếng cười to của Văn Thù cũng ngừng.

Vị đạo nhân pháp lực cao thâm đạo này có chút hồ nghi, hắn nhìn Dương Tiễn chỉ cúi đầu đứng đấy không nói lời nào, còn tưởng rằng kẻ này bị sử tử xanh dọa sợ, không rõ ràng ý của chính mình.

Vì trên trời còn có hai tên đồng môn cùng thế hệ đang nhìn nên hắn không thể đem ý đồ của mình nói rõ ràng ra, không thể biểu hiện quá mức thấp kém,.

Văn Thù đạo nhân thu hồi sư tử xanh, ngay khi ông ta đang muốn tiếp tục chỉ điểm thì Dương Tiễn bỗng dưng quỳ xuống.

Cái quỳ này, lập tức làm cho Văn Thù mỉm cười.

Văn Thù còn cho rằng, có lẽ kẻ này trước đó quả thật là bị hù dọa, lúc này mới kịp phản ứng, nên vội vội vàng vàng muốn hành lễ......

Tốt, Văn Thù lại vuốt râu cười, ngươi đã có tấm lòng này......

"Thần tiên!"

Dương Tiễn đột nhiên gào lên làm cho lời mà Văn Thù đang định nói ra lại nuốt trở về.

Quá kích động, kẻ này chắc là biết thân phận của bần đạo nên quá kích động...... Văn Thù nghĩ như vậy, cho nên mong đợi nhìn Dương Tiễn.

Dương Tiễn lúc này, than thở khóc lóc, hai mắt bi thương, tràn ngập oan khuất kêu lên:

"Ngài, ngài có phải là đồng môn Ngọc Đỉnh chân nhân?"

Cũng là kẻ có diễn xuất hết sức tài tình.