Chương 2: Nguồn Gốc Của Cổ Lộ

Dương Tiễn dẫn theo Tiểu Thiền lên đường để tìm tiên, từ khi rời nhà đến nay đã qua mấy tháng. Mặc dù hai anh em gặp rất nhiều khó khắn trên đường, thậm chí suýt chết mấy lần nhưng cũng coi như được thưởng thức sự tráng lệ của núi sông cõi Hồng Hoang này, đồng thời hiểu rõ được thời thế hiện nay.

Hiện nay, hai đại tộc Vu Yêu trên thế gian lần lượt suy tàn, còn Tam giáo Đạo Môn thì lớn mạnh, Thiên Đình trên trời thì suy thoái, phương Tây thì khốn khổ.

Trái lại, Nhân tộc vì được Tam giáo Đạo Môn bảo vệ nên nước lên thì thuyền cũng lên, lại phát triển thịnh vượng, đời sống muôn họ đều được yên ổn.

Trong Nhân tộc bây giờ có đế quốc tiên gia Đại Thương thống nhất hai châu lớn là Nam Chiêm Bộ Châu và Đông Thắng Thần Châu, đứng đầu là Nhân Hoàng, cùng Ngọc Đế trên Thiên Đình với Minh Vương dưới Địa Phủ được xưng là đế hoàng tam giới.

Tam giáo Đạo Môn ra sức bảo vệ Nhân tộc, khắp nơi lưu danh.

Trong đó có Nhân giáo, do Thánh Nhân Lão Tử sáng lập, nhưng ngoại trừ đệ tử Nhân tộc Huyền Đô thì không thu thêm đồ đệ nữa, thành ra Huyền Đô trở thành lãnh tụ của đệ tử Đạo Môn đời thứ hai, còn giáo chủ không có chúng đệ tử làm phiền, nên tự do tự tại, hay đi ngao du nhưng lại không ai biết ngao du ở đâu.

Tiệt giáo thì lại khác hẳn Nhân giáo, nghe đâu môn nhân đông đảo, được xưng là vạn tiên cùng bái, nhưng lại không ở trên đất liền mà lại ở trên Kim Ngao đảo ngoài biển lớn, giáo chủ Thông Thiên không phân biệt xuất thân, hễ giáo được ai ắt nhận, cho nên danh tiếng lan xa.

Còn Xiển giáo so với hai giáo trên thì hơn cô chị lại kém cô em, môn nhân không đông nhưng cũng không ít, ngoại trừ một ít đệ tử không ai biết đến thì có mười hai kim tiên nổi danh khắp thiên hạ.

Trên Côn Luân sơn có Ngọc Hư cung chính là nơi ở của chúng đệ tử Xiển giáo. Trước Ngọc Hư cung có Đăng Thiên thê*, ai muốn làm đệ tử Xiển giáo chỉ cần có 'xuất thân tốt' với đi qua được đó là được toại nguyện.

Đăng Thiên thế*: thang lên trời.

Trong hai điều kiện ấy, quan trọng nhất là 'xuất thân tốt', bởi vì Xiển giáo chú trọng 'danh giá'* cho nên chỉ có ai có thân phận bất phàm, nền móng siêu việt, mới thích hợp làm đệ tử Xiển giáo, tránh kéo 'danh giá' của cả giáo chúng xuống...

Danh giá*: danh dự với phẩm giá.

Hồng Hoang trước nay vốn là nơi xem nặng nhân quả và mặt mũi, Tiệt giáo với Xiển giáo bởi vì có hai vị giáo chủ ý nghĩ khác nhau cho nên chúng đệ tử bên dưới cũng vì vậy mà hay bất hòa, tuy rằng chưa đến mức biến thành kẻ địch của nhau nhưng tranh chấp nhỏ thì thường xuyên phát sinh.

Dương Tiễn nghĩ đến đây thì không khỏi nghĩ đến mẹ 'mình'.

Tam công chúa Dao Cơ là em gái Ngọc Đế nhưng không hề hỏi qua vị đế hoàng trên Thiên Đình này mà tự chủ gả cho một phàm nhân, hơn nữa còn là một thư sinh cổ hủ nghèo khó, chuyện này khiến cho Ngọc Đế mất hết mặt mũi.

Mấy vị thiên tướng lúc trước xuống bắt mẹ 'mình' đi, sau đó lại giết 'cha' và 'anh trai' ắt hẳn là bị Ngọc Đế sai khiến...bằng không bọn họ dẫu có ăn gan hùm mật gấu cũng nào dám động vào công chúa Thiên Đình?

Dương Tiễn suy đi tính lại mới vội vã đi đến Côn Luân sơn này.

Tính ra, Ngọc Đế là cậu ruột của hắn và Tiểu Thiền, nhưng từ những gì đã xảy ra hắn cũng không tin rằng Ngọc Đế sẽ thương mà tha cho hai anh em, dẫu sao bọn họ cũng là vết bẩn trên mặt Ngọc Đế, ông ta muốn rửa sạch chẳng dễ như trở bàn tay...

Hơn nữa, dựa theo 'tiếng địa phương' của Hồng Hoang, chuyện này đã kết ra nhân quả cực lớn, tương lai không biết ra sao nhưng vì Tiểu Thiền, đợi đến lúc hắn học được bản lĩnh, sẽ không ngần ngại đi cứu 'mẹ' Dao Cơ ra!

Nhưng trước mắt hăn phải tìm được sự phụ đã.

Hắn cùng với Tiểu Thiền đi trên cổ lộ này đã nhiều ngày, cảm thấy nó vô cùng thần kỳ, bất kể thời tiết hay đêm ngày đều không theo lẽ thường, chứng kiến từng cảnh sắc biến hóa thất thường ấy khiến cho quyết tâm tu tiên của hắn càng mạnh mẽ.

Có chuyện ngụ ngôn kể rằng, thời điểm đại chiến giữa hai tộc Vu Yêu xảy ra, trong Nhân tộc có sáu vị hiền nhân, vì muốn học được bản lĩnh bảo vệ Nhân tộc, đã đi bộ mấy chục vạn dặm, bắt đầu từ Bất Chu Sơn, cứ đi một bước thì dập đầu ba lần, mong được Thánh nhân thương xót.

Nhưng bọn họ vượt qua bao nhiêu gian kho đến được chân núi Côn Luân Sơn, lại phát hiện bốn phía của núi đều là vách đá thẳng đứng, không hề có lỗi đi cho phàm nhân.

Chuyện ngụ ngôn sở dĩ được gọi là chuyện ngụ ngôn bởi vì trong nó ẩn chứa rất nhiều đạo lý dạy bảo mọi người biết vươn lên.

Cho nên lẽ dĩ nhiên, sáu vị hiền nhân không chịu từ bỏ, khắc phục tất cả chướng ngại, ôm hy vọng mong manh bò hết vách đá, rốt cuộc quỳ gối ở trước cửa lớn của Ngọc Hư cung, trở thành học trò của Nguyên Thủy Thiên Tôn.

Bởi vậy, trong mười hai kim tiên Xiển giáo có đến vài vị xuất thân từ Nhân tộc.

Trên Côn Luân son từ lúc đó cũng xuất hiện cổ lộ tìm tiên bái thánh này...

Dương Tiễn không biết gì nhiều về thần thoại truyền thống, nhưng ít nhất cũng biết sư phụ trời định của mình là Ngọc Đỉnh chân nhân trong mười hai kim tiên Xiển giáo cộng thêm chuyện Ngọc Đỉnh chân nhân có Bát Cửu Huyền Công.

Nhưng hắn lại không biết lúc này, Ngọc Đỉnh chân nhân đang ở nơi nào, hay cái động thiên phúc địa nào?

Cũng không biết lúc này chính xác là thời kỳ nào, lại càng không biết có bao nhiêu đại năng trên thế gian?

Cho nên, hắn chỉ có thể ôm chút hy vọng, đi đến đạo tràng của thánh nhân mà người đời sau đều biết —— Côn Luân sơn, may ra tìm được Ngọc Đỉnh chân nhân làm chỗ dựa.

Có lẽ trước khi diễn ra đại kiếp phong thần, Ngọc Đế sẽ không dám động đến đệ tử tam giáo?

Đương nhiên, Dương Tiễn cũng biết đại kiếp phong thần vốn là để Ngọc Đế lưa chọn đệ tử Tam giáo.

Nhưng đấy là sau này...

Mình vậy mà thành nhân vật xem như không cao không thấp trong thế giới thần thoại này —— Nhị Lang thần Chân Quân Đạo giáo.

Chính thần Thiên Đình, tự nhiên có máu mặt.

Nhân vật? Ôi, Dương Tiễn cười chính mình.

Đời trước hắn tầm thường vậy mà bị xe dâm chết vậy mà lại có cơ hội vươn lên.

Chỉ là đã không còn người nhà, bạn bè bên cạnh thì hắn trở nên nổi bật cho ai nhìn?

Bây giờ chỉ mong mau chóng tìm đươc vị sư phụ mà vận mệnh đã an bài, mau chóng có chỗ vào, mau chóng thoát khỏi cảnh hoang mang lo sợ dẫn theo Tiểu Thiền trốn đông trốn tây này thôi.

"Anh ơi, mặt trời này lớn nhỉ, mới vừa xong vẫn còn là tuyết bay đầy trời nha."

"Ơ! Là con gái sao lại tự tiện cởi quần áo ra như thế! Chung quanh không có ai ư? Chung quanh không có ai cũng không được! Anh của em không phải con trai ư?" Dương Tiễn xụ mặt trách, để Tiểu Thiền cười hì hì xuống đất, giúp nàng thay áo bông.

Dương Tiểu Thiền đi giày da nhưng Dương Tiễn thì vẫn đi giày cỏ, có mấy ngón chân đã bị tổn thương do giá rét lộ ra.

Tìm tiên nha, Dương Tiễn từ lúc bắt đầu đã biết đoạn đường này sẽ rất khổ, may mắn là thân thể này tuy nhỏ bé nhưng dẫu sao cũng đã từng theo 'mẹ' tu hành tiên pháp mấy năm, so với người bình thường khỏe hơn nhiều.

Dương Thiền cũng giống như hắn, đều là do tiên với người kết hợp sinh ra, thể chất so với hắn cũng không kém nhiều. —— đây cũng là nguyên nhân chính Dương Tiễn dám dẫn em gái đi cổ lộ Côn Luân.

Mặt trời chói chang trên đỉnh đầu khiến cho hai anh em mồ hôi nhễ nhãi.

Vì không muốn Tiểu Thiền bị cảm nắng nên Dương Tiễn vừa đi vừa cầm quạt, quạt mát cho Tiểu Thiền. Quần áo của hắn tuy bị mồ hôi thấm đãm nhưng hắn cũng không dám vén hai tay áo lên.

Hắn nghĩ, nếu Xiển giáo chú trọng xuất thân của đệ tử thì hiển nhiên cũng rất coi nặng quy củ với thể diện. Nếu vì hắn có hành vi thô lỗ mà bị mất tiên duyên, chẳng phải toi công ư!

"Anh ơi, em khát." Tiểu Thiền rủ rỉ nói.

Dương Tiễn cầm lấy bình nước trên lưng rồi mở nắp bình ra, cẩn thận cho Tiểu Thiền uống nước suối mát lạnh.

Con đường này mặc dù dài dằng dặc hơn nữa vất vả, nhưng cũng không có 'Ý muốn hại người', chỉ cần gặp được đoạn đường mùa thu thì có thể hái quả dại sinh trưởng trên vách núi đá, làm đồ chống đói.

Nếu mà gặp được đoạn đường mùa xuân thì có thể hứng lấy mưa phùn rả rích để về sau uống.

Chỉ có đoạn đường mùa đông với mùa hạ là khó xoay sở hơn nữa thường xuyên xuất hiện hoàn cảnh bên nóng bên lạnh làm cho đường đi đã khổ lại càng khổ.

Nhưng đối với Dương Tiễn, so với thời điểm phải nằm trên giường thống khổ, khó nhin hơn một tháng lúc mới tới thế giới này thì những cực khổ lúc này đều chỉ là mây khói.

"Đợi đến lúc đi qua đoạn đường này hẳn là sẽ gặp được mùa xuân hoặc mùa thu," Dương Tiễn an ủi Dương Tiểu Thiền cũng là an ủi bản thân, "Hôm nay chúng ta sẽ nghỉ ngơi ở đoạn tiếp theo, thích không?"

"A" Tiểu Thiền ngọt ngào đáp, nàng cúi đầu nhìn giày trên chân mình, đỏ mặt nói: "Anh quên giúp em đổi giày rồi. . ."

"Ừ? A! Cái đầu này của ta. . Nhanh cởi giày ra, chăc là ướt đẫm rồi!"

Dương Tiễn ngồi xuống để Tiểu Thiền vịn lên vai của mình. Hắn tỉ mẩn giúp nàng đổi thành giày cỏ để cho mát mẻ; mặc dù mới chỉ đi một hai dặm đường dưới cái nắng hừng hực nhưng giày da của Tiểu Thiền đã vặn ra được nước. Điều này khiến Dương Tiễn hết sưc xót xa.

"Sao lại không sớm nhắc anh?"

"Anh đã quá vất vả rồi. . Tiểu Thiền có thể tự chăm sóc mình, cũng có thể chăm sóc anh nữa! uhm. . . đợi lớn hơn tí nữa."

Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của nàng, Dương Tiễn vuốt vuốt bím tóc sừng dê của nàng, tinh thần lại tăng vọt.

Có em gái hiểu chuyện như thế ở bên cạnh, muốn không khỏi cũng khó.

Hai anh em lại tiếp tục lên đường, tiếng nói tiếng cười xua tan đi sự vất vả trên con đường dài đằng đẵng. Không biết trên mây trắng, đang có ba đôi mắt nhìn chăm chú bọn hắn. . .

Nhìn thấy số mệnh trên đỉnh đầu Dương Tiễn sắp hóa thành thực chất, ba vị đạo trưởng này đều hơi động tâm.