Bạch Vũ xua tay, cao giọng nói: "Nương tử, chuyện không có nghiêm trọng như vậy đâu. Nàng yên tâm đi, ta tự có chừng mực!”
Hơn nữa hắn đoán bây giờ Hồng Quân lão tổ sẽ không quan tâm đến việc Tam Thanh bị hắn khi dễ đâu.
Dù sao Hồng Quân lão tổ này chính là một vị tiên nhân được sinh ra đầu tiên trong thế giới Hồng Hoang này sau khi thế giới hỗn độn kết thúc.
Kể từ sinh ra, ông ta đã hiểu thấu đáo vũ trụ vạn vật. Hơn nữa trong hàng ngàn năm đến nay, Hồng Quân đã truyền bá Đạo học và đạo đức của ông đến khắp tứ hải Hồng Hoang.
Nghe nói rằng chỉ có Tam Thanh đã từng nhìn thấy chân thân của sư phụ mình khi bọn họ đang độ kiếp. Trong khoảng thời gian còn lại thì Hồng Quân lão tổ đều hóa thành Vạn Tượng thế gian, truyền đạo cho mọi người.
Cho nên ông ta sẽ không có bất kỳ thời gian rảnh rỗi nào để lo cho việc không thể lộ ra ánh sáng này.
Hơn nữa, dựa vào sự hiểu biết của hắn đối với Thông Thiên giáo chủ thì nhất định ông ta sẽ không truyền chuyện mình bị đánh ra ngoài.
Bởi vì bản thân ông ta cực kỳ sĩ diện. Hơn nữa không riêng gì ông ta mà ngay cả hai vị sư huynh đi cùng với ông ta cũng không tiến lên ngăn cản khi ông ta bị đánh.
Nói chuyện này ra so với việc giết bọn họ thì không có gì khác biệt.
Tất nhiên là Tam Thanh lợi hại nhưng bọn họ lại càng chú trọng đến thanh danh của mình hơn.
Bọn họ sẽ không nói ra trừ phi bọn họ không muốn tiếp tục ở lại thế giới Hồng Hoang này.
Cho nên chuyện Thông Thiên giáo chủ bị đánh chỉ có thể chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không.
Vì vậy, Bạch Vũ an ủi thê tử của mình, nói: “Nương tử, đối với ta mà nói thì việc giáo dục người khác là sở trường của ta. Hơn nữa bản thân vấn đề này cũng không lớn, không đủ để coi trọng nên điều lo lắng cho nàng là không cần thiết rồi."
Hoàng Thiến Hề cũng thở phào nhẹ nhõm. Chỉ cần vừa rồi hắn không ra tay đả thương người thì nhất định Hồng Quân lão tổ sẽ không quan tâm đến những chuyện lông gà vỏ tỏi này.
Hơn nữa, Hồng Quân lão tổ cũng vô cùng bận rộn nên sẽ không có thời gian để ý tới chuyện của Tam Thanh đạo hữu.
Hoàng Thiến Hề hoàn toàn tin tưởng vào lời nói của Bạch Vũ.
Đương nhiên chuyện này cũng dựa trên sự chung sống hòa thuận của phu thê bọn họ trong bao năm qua, cùng nhau hưởng vinh nhục.
Nếu là chuyện Bạch Vũ đã xác định thì Hoàng Thiến Hề cũng không bao giờ hỏi nhiều.
Trên thực tế, một lý do khác làm Bạch Vũ không sợ Tam Thanh đạo hữu đến tìm hắn tính sổ là vì hắn đã tạo ra một Hư Không Chi Địa trong kết giới.
Cái Hư Không Chi Địa này, tất cả các cơ quan đều vận hành theo luật lệ của riêng nó.
Điều đó có nghĩa là hắn đã tạo ra một tiểu vũ trụ ở thế giới Hồng Hoang. Ở đây, chỉ có những phép thuật của hắn mới có hiệu quả cho nên chỉ cần có bất cứ ai trong thế giới Hồng Hoang bước vào khoảng không này…
Nếu như người đó không phá giải được pháp trận thì dù người đó có sử dụng bất kỳ loại pháp thuật gì thì cũng sẽ bị vô hiệu, thậm chí ngay cả thôi động pháp thuật tiên linh cũng không thể tạo ra.
Ngoài ra, vì hắn làm nữ nhi vui vẻ mà đã nhận được hai thần khí có thể nói là cực phẩm.
Mặc dù thần khí của hắn không có cách nào có thể so sánh với Hồng Quân lão tổ và Yêu Hoàng Đế Tuấn, nhưng nó lại hoàn toàn vượt xa cấp bậc của Tam Thanh.
Hơn nữa theo kinh nghiệm Bạch Vũ tích lũy được trong thực tế, hệ thống đã lập tức thưởng cho hắn hai vũ khí hiếm thấy đỉnh cấp ngay khi hắn vừa đặt chân đến thế giới này.
Vậy nếu đẳng cấp của hắn tăng lên cùng với lượng nhiệm vụ hoàn thành tích lũy được.
Thì không biết phần thưởng sẽ phong phú đến mức nào. Nói không chừng sẽ có vũ khí chưa từng xuất hiện trong Thế giới Hồng Hoang, thậm chí là Mật pháp!
Trong một tiên cảnh nào đó của Hồng Hoang.
Ba người Nguyên Thủy Thiên Tôn, Lý Nhĩ và Thông Thiên giáo chủ đã ngồi xếp bằng tu hành ở đây. Chỉ là tâm trạng của ba người hoàn toàn khác biệt. Thông Thiên giáo chủ đang kìm nén cơn tức giận, còn 2 người lão tử và Nguyên Thủy Thiên Tôn thì đầy sự khó hiểu.
Lúc này Lão Tử lên tiếng trước, phá vỡ im lặng nói: "Tam đệ, tại sao đệ phải kéo hai người chúng ta đến nơi này? Ta và Nhị sư huynh của ngươi còn chuẩn bị tranh luận với hắn một phen đấy!”
Bởi vì pháp lực đã mất đi hiệu lực nên lúc này vết bầm trên mặt của Thông Thiên giáo chủ vẫn chưa mờ đi.
Lúc này, hắn nói với hai vị sư huynh của mình: “Chạy là đúng rồi! Sư huynh không thấy mặt của đệ đã biến thành hình dạng gì rồi sao? Nếu tiếp tục ở lại, sớm muộn gì cũng sẽ lộ tẩy. Đến lúc đó người mất mặt chính là ba người chúng ta.”
Vẻ mặt của Nguyên Thủy Thiên Tôn đầy khinh thường nói: “Cùng lắm thì đánh với hắn một trận. Dù sao cũng chỉ là một người vô danh của Phượng Hoàng tộc, có cái gì phải sợ? Cho dù chính là Bạch Kim tới thì ta cũng phải đánh hắn răng rơi đầy đất!”
Nhưng lúc này Lý Nhĩ đã đứng ra tạt một chậu nước lạnh cho Thông Thiên giáo chủ.