Hoàng Thiến Hề cũng mỉm cười, bọn hắn đều muốn xem rốt cuộc hai hài tử này có thể tạo ra tiết mục gì.
Lộ Lộ buông chén đũa xuống, sau đó hít sâu một hơi, nhẹ giọng nói: "Được rồi, theo ý muội! Nếu như tỷ thua thì càng cua này sẽ thuộc về muội. Muội đưa hạt dẻ cho tỷ."
Lộ Lộ lấy hạt dẻ từ trong tay Duyệt Duyệt nói: "Cứ thử xem, xem ai sợ ai?"
Đương nhiên Lộ Lộ cũng không phải đánh mà không chuẩn bị trước. Dù sao tuy nàng tuổi còn nhỏ nhưng tu vi đã được cha nàng công nhận.
Lộ Lộ dùng sức sức lực toàn thân bóp cái hạt dẻ này, thế nhưng nàng bóp đến khi tay run rẩy cả lên thì hạt dẻ vẫn không động đậy chút nào, căn bản là không hề có dấu hiệu tan vỡ, vẫn giữ thái độ “cứng rắn” như cũ.
“Không có khả năng! Cái hạt dẻ này sao lại cứng như vậy chứ?”
Nàng thử lại nhưng vẫn không có bất kì dấu hiệu gì.
Lộ Lộ lên cơn giận dữ, bỗng nhiên nhét vào trong ngực của Duyệt Duyệt nói: “Tỷ không làm được thì muội càng không làm được. Tỷ không tin muội có thể bóp nát nó!”
Duyệt Duyệt nở nụ cười, sau đó lật ngược hạt dẻ xuống, nhẹ nhàng nói: "Cái càng cua này là của muội rồi!"
Ngay khi giọng nói vừa rơi xuống thì hạt dẻ đã vỡ vụn từ bên trong.
Bạch Vũ vừa luôn quan sát không nói lời nào, đến lúc này hắn không thể im lặng thêm nữa.
Hắn cũng không có trách cứ nữ nhi mà là vừa cười vừa nói: “Duyệt Duyệt, hạt dẻ của con chắc chắn là có vấn đề. Nếu ba không có đoán sai thì cái hạt dẻ này chỉ có thể bóp nát nếu con chạm vào một nơi cụ thể, đúng không?"
Lộ Lộ sau khi nghe xong lời nói của ba mình thì nhảy dựng lên, giận dữ mắng mỏ Duyệt Duyệt: “Muội vô lại! Tiền cược không tính! Cái càng cua này phải là của tỷ, muội gian lận!”
Duyệt Duyệt ôm càng cua vào lòng, nói: "Không được! Tỷ đã đồng ý với muội, tỷ không thể nuốt lời được! Đại tỷ, tỷ đã quên ba đã dạy chúng ta như thế nào rồi sao? Chữ tín là quan trọng nhất, nói được làm được.”
Câu này làm Bạch Vũ không có cách nào phản bác, hắn dạy bọn hài tử chữ tín là trên hết nhưng không nói không cho người ta khôn vặt.
Thế là Bạch Vũ cũng bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó gắp một miếng thịt hươu trong nồi bỏ vào trong bát của Lộ Lộ, đồng thời an ủi: “Lộ Lộ, lần này để cho muội muội. Con muốn ăn hải sản còn không phải là chuyện rất đơn giản sao? Chỉ là nếu ba đi bắt cua thì không thể cùng các con ăn cơm, chơi đùa được.”
"Chờ lần sau ăn nồi sắt hầm thì ba sẽ chuẩn bị riêng cho con một con cua khổng lồ, đến lúc đó không chỉ là càng cua, mà là cả con cua đều cho con ăn, thế nào?"
Lúc này Duyệt Duyệt đã có chút hối hận nên vội vàng nói: “Tỷ tỷ, tỷ ăn đi! Muội cảm thấy nên để tỷ nếm thử trước, lần sau đến lượt muội. Muội sẽ không tranh với tỷ nữa.”
Nào biết được Bạch Vũ lại xua tay nói: “Không được! Duyệt Duyệt! Nói được thì làm được, làm người là phải có chữ tín. Mặt khác ba phải nói với con, khôn vặt có thể dùng nhưng không được dùng để lừa gạt người thân của mình. Lần này coi như là trừng phạt nho nhỏ dành cho con.”
Duyệt Duyệt cúi gằm mặt, sau đó vùi mặt nhỏ vào bát, giả ngu.
Trái ngược hoàn toàn với Duyệt Duyệt đương nhiên là Lộ Lộ. Vẻ mặt nàng tràn đầy hưng phấn và chờ mong, nói thẳng với Bạch Vũ: “Cảm ơn lão cha!”
Sau đó quơ lấy thịt nai bỏ vào trong miệng.
Lúc này, trong đầu của Bạch Vũ xuất hiện một tiếng đinh đông.
“Xét thấy túc chủ làm cơm trưa phong phú, giúp tăng thêm tình cảm với nữ nhi. Hơn nữa truyền bá năng lượng tích cực, vì vậy ban thưởng!”
“Thưởng một thần kiếm Nguyên Thiên Thương, một bộ vô cực Hỗn Nguyên Ngự Thủy Pháp.”
Trong lòng Bạch Vũ giật mình.
“Mẹ nó! Lần này một pháo nổ hai lần, là hai cái pháp bảo!”
“Đã vậy còn là cấp bậc thần nguyên. Cái vũ khí cấp bậc này, trong thế giới Hồng Hoang cũng đã bị mai một gần hết! Không thể nói là mạnh kinh khủng nhưng cũng coi như là cấp bậc biến thái.”
Sau bữa ăn, Bạch Vũ quyết định thử xem chiêu thức và vũ khí này rốt cuộc có bao nhiêu lợi hại.
Sau khi hài tử và Hoàng Thiến Hề nghỉ trưa thì hắn bước vào động tiên hư không trong kết giới, sau đó chuyển kết giới thành trạng thái phòng thủ trước khi rời đi.
Phần thưởng đầu tiên mà Bạch Vũ thử là thần kiếm Nguyên Thiên Thương.
Bạch Vũ nhẹ nhàng thôi động thần lực của mình, nhận lấy sát khí của kiếm Nguyên Thiên Thương, chém về phía đỉnh núi khổng lồ ở phương xa. Từ trong kiếm phóng ra một đạo ánh sáng màu tím đen san bằng ngọn núi với thế sét đánh không kịp bưng tai.
Kiếm này chỗ lợi hại ở chỗ, mặt cắt của ngọn núi bị Bạch Vũ chém kia không có một chút nhô lên nào, đủ để thấy được sự sắc bén của lưỡi kiếm.
Đương nhiên ngọn núi này cũng không phải ăn chay, các ngọn núi trong kết giới đều được Bạch Vũ rót thần lực vào. Thế giới ở đây có thể nói là mô phỏng thế giới Hồng Hoang có một không hai.
Ở đây có thể đạt được hiệu quả gì thì ở thế giới Hồng Hoang cũng có thể đạt được hiệu quả như thế.
Pháp bảo còn lại chính là vô cực Hỗn Nguyên Ngự Thủy Pháp. Khi nghe được ba chữ ngự thủy pháp thì Bạch Vũ lập tức biết chiêu này là pháp thuật hệ nguyên túc. Đẳng cấp của vô cực Hỗn Nguyên cũng được coi là pháp thuật hệ Thủy đỉnh cấp trong Hồng Hoang.
Sau khi niệm chú, Bạch Vũ thúc giục nước biển trong kết giới bốc lên. Chỉ trong chốc lát, bên cạnh Bạch Vũ đã xuất hiện một con rồng nước cao 100 mét.
Sau đó, hắn dùng ngón tay nhẹ nhàng đung đưa trái phải. Dưới sự điều khiển của hắn, con rồng nước bắt đầu nhảy múa. Khi Bạch Vũ thu hồi pháp chú, con rồng nước trở lại và hòa làm một với mặt nước.
“Đồ tốt quả nhiên là khác biệt! Xem ra lần này hệ thống thật sự ra sức thật rồi!”
Pháp bảo này cho dù là cho ai thì cũng có thể làm người đó leo lên một tầm cao mới.
Vì vậy, hắn đặt pháp bảo trên giá sách trong một động thiên luyện công khác, rồi lao ra khỏi kết giới.
Lúc này, trên bầu trời phía trên động thiên khác, Tam Thanh đạo nhân đã có mặt toàn bộ.