Để làm ra món ăn ngon nhất trên thế giới thì phải có chiếc nồi tốt nhất trên thế giới.
Đột nhiên hắn nhớ đến cái nồi Âm Dương thần kỳ. Thứ này là vật phẩm được hệ thống ban thưởng cho hắn. Nghe nói công hiệu lớn nhất của nó chính là hấp thụ tinh hoa Âm Dương thiên địa. Nếu dùng nó để nấu nướng thì có thể gia tốc tu hành.
Bạch Vũ quyết đoán quyết định. Sau đó hắn lấy thêm Thánh Linh quả và vỏ cây thần thụ Thương Ưng làm đồ gia vị.
Hắn tràn đầy chờ mong nhưng ngược lại là vợ của hắn - Hoàng Thiến Hề.
Nàng không ngừng lắc đầu, khóe miệng nhếch lên đến mang tai rồi.
Cái nồi Âm Dương này chính là thần khí, phóng nhãn khắp Hồng Hoang, thứ duy nhất có thể so sánh với nó chính là Lò bát quái của Thái Thượng Lão Quân.
Một bữa cơm này, dùng từ hào hoa xa xỉ để hình dung thì cũng không có chút quá đáng nào.
Toàn bộ thế giới Hồng Hoang này, tìm một vòng đoán chừng cũng chỉ có Bạch Vũ dám làm như thế.
Mặc dù Hoàng Thiến Hề biết cái nồi Âm Dương này là cấp bậc thần khí nhưng mà nữ nhi của bọn họ lại không biết một chút nào.
Bởi vì khi có nồi Âm Dương, bọn chúng còn chưa được sinh ra đâu.
“Thịt cá thơm, nấu chút thịt cá cho con.”
“Nghe nói tôm hùm thơm, con cũng muốn ba làm tôm hùm cho con.”
Vẻ mặt Bạch Vũ hạnh phúc, hắn trả lời: “Được! Được! Được! Hài tử, các con đợi ba một lát!”
Quá trình nấu trong nồi sắt rất đơn giản, quan trọng nhất là chuẩn bị nguyên liệu. Ngoài ra những nguyên liệu này đều không phải là vật phàm nên việc xử lý lại càng thêm phiền phức.
Chỉ việc bóc vỏ tôm thôi mà cũng phải dùng đến pháp thuật.
Nguyên liệu thừa chất thành đống trong góc ngày càng nhiều, một thân ảnh nhanh chóng tiến lại, rồi nhanh chóng nuốt thức ăn thừa vào trong miệng lớn của mình.
Thân ảnh này chính là thôn thiên khuyển. Lúc này trên mặt của nó đều là nụ cười hạnh phúc.
Đừng nhìn những thứ này chỉ là vỏ tôm và xương cá, những thứ này dù gì cũng là linh vật đã hấp thu tinh thần của Bàn Cổ, ăn nó có thể gia tăng tu vi, hơn nữa mùi vị cũng là cực phẩm trong cực phẩm.
......
Bây giờ bên trong nồi Âm Dương đã chất đầy nguyên liệu nấu ăn. Bạch Vũ thôi động tiên khí ở ngón trỏ, sau đó từ miệng thổi ra một luồng tiên khí, ngón tay hiện ra một ngọn lửa đỏ.
“Wow! Màu sắc của ngọn lửa này thật xinh đẹp, lại còn phát sáng nữa! Ba ba thật lợi hại!
Tinh Tinh vừa vỗ đôi tay nhỏ của mình vừa khen ngợi.
"Đúng vậy, Tinh Tinh! Ba con thực lực không thấp chỉ là muốn làm người ôn hoà mà thôi, cái Tam Muội Chân Hỏa này......”
“Nương tử, cái này không phải Tam Muội Chân Hỏa, đây chỉ là một loại pháp thuật phổ thông mà thôi! Ha ha.”
Sau đó hắn mỉm cười, nháy mắt với Hoàng Thiến Hề, nói nàng nhất định phải khiên tốn, dù sao Tam Muội Chân Hỏa trong nguyên tố hệ tiên pháp cũng được coi là loại cao cấp nhất. Hắn không thể khơi dậy lòng hiếu kỳ của bọn nhỏ thêm nữa.
Nếu bây giờ chúng học được loại tiên pháp lợi hại như vậy thì một ngày nào đó nhất định chúng sẽ gây ra rắc rối lớn. Đến lúc đó, đoán chừng toàn bộ Hồng Hoang này đều sẽ biết vị trí của bọn hắn.
Lúc đó sẽ không thể nghĩ đến một cuộc sống thanh bình được nữa.
Hoàng Thiến Hề cũng không tiếp tục nói nữa, nàng biết bây giờ không phải lúc nói những chuyện đó.
Lúc này, nàng mới cầm lấy thìa múc cho mỗi người một chén canh.
Nhưng khi phân chia tôm hùm thì lại xảy ra tranh chấp.
Con cua khổng lồ ở Đông Hải đã bị Bạch Vũ chia thành hai phần, mà thịt bên trong càng cua lại vừa mềm vừa thơm. Trong đó có một cái đã được Bạch Vũ gắp cho tiểu nữ nhi Tinh Tinh của mình.
Bây giờ chỉ còn dư một cái cái càng mà hai nữ nhi còn lại của hắn đều để mắt tới mỹ vị thế gian - “Càng cua” này.
Lộ Lộ nuốt một ngụm nước miếng sau đó nhanh chóng đưa đũa ra.
Thế nhưng ngay lập tức, đũa của nàng đã bị Nhị muội Duyệt Duyệt ngăn cản, Duyệt Duyệt nói: “Vừa rồi cha cho Tinh Tinh là tuân theo thứ tự trưởng ấu. Đồ ăn ngon là ưu tiên chia cho người nhỏ nhất. Tiếp theo là lão nhị, cho nên cái càng này nên để cho muội chứ không phải là đại tỷ.”
Nhưng Lộ Lộ không không chịu nhượng bộ một chút nào, nàng nói: “Duyệt Duyệt, cái càng kia là do lão cha đưa cho Tinh Tinh muội. Vừa rồi muội nói trưởng ấu có thứ tự. Ở trong mắt của ta, người lớn nên được ăn trước. Hơn nữa hôm nay tỷ luyện tập pháp thuật cực khổ như vậy, nó không nên là của tỷ sao?”
“Tinh Tinh không luyện tập cũng không sao, thế nhưng muội lại đi theo đùa nghịch với muội ấy, muội cho là tỷ không biết sao? Thôn thiên khuyển cũng bị muội gọi qua. Hôm nay muội nên bị phạt, cho nên tỷ sẽ thay cha phạt muội, không cho muội ăn càng cua.”
Duyệt Duyệt là một nữ hài xấu bụng nên nàng tuyệt đối không thể chấp nhận lời phán xét vừa rồi của tỷ tỷ mình.
Nàng cũng không đáp mà giả vờ đồng ý: "Được! Đại tỷ, muội có thể không ăn, nhường cho tỷ nhưng muội có một điều kiện."
“Điều kiện gì?”
Tính cách bốc lửa của Lộ Lộ cũng giống như thuộc tính của nàng, bốc đồng, những gì Duyệt Duyệt vừa nói với nàng chỉ là gài bẫy mà nàng lại thật sự cho là thật.
Cũng có thể bởi vì Lộ Lộ là người quang minh chính đại, nàng cũng muốn nghe một chút ruốc cuộc muội muội muốn chơi cái gì.
Trong nháy mắt, Duyệt Duyệt lấy một hạt dẻ từ phía sau ra, nghiêm túc nhìn Lộ Lộ nói: “Tỷ tỷ, nếu như tỷ có thể bóp nát hạt dẻ này thành mảnh vụn thì muội sẽ cam tâm tình nguyện nhường càng cua cho tỷ.”
“Cái gì? Nó vốn là của tỷ có được không? Từ khi nào lại thành muội nhường tỷ vậy chứ? Nhị muội, muội được lắm đấy.”
Lộ Lộ hơi không kiên nhẫn, rõ ràng nàng có chút không vui, nàng chuẩn bị lấy đũa kẹp lấy càng cua nhưng Nhị muội Duyệt Duyệt đã đặt càng cua vào trong tay của mình trước, nói: “Tỷ tỷ, muội thấy tỷ như vậy là không được! Nếu tỷ đã mắng muội như vậy thì muội sẽ cho rằng tỷ nhận thua.”
Tinh Tinh vừa chuẩn bị mở miệng đã bị Bạch Vũ che miệng, đồng thời ra hiệu “Xuỵt”.