Chương 15: Phong ấn châu

Phía bên kia Triệu Phong hơi chút kinh ngạc. Vừa rồi có một loại lực lượng khá mạnh có ý định mị hoặc tâm trí hắn nhưng lập tức bị hỗn độn thôn phệ quyết tiêu trừ khiến hắn không bị ảnh hưởng, hắn tò mò hỏi hệ thống.

- Hệ thống, đó là gì vậy?

- Nữ nhân đó tu luyện mị thuật, vừa rồi đã sử dụng với ngài, nhưng ngài không cần lo, tu luyện hỗn độn thôn phệ quyết có thể miễn dịch với mị thuật, tu luyện đến tầng thứ cao hơn có thể bách độc bất xâm.

- Wao...tuyệt.....

- Hừ, nhắm vào bổn soái ca chính là sai lầm lớn nhất cuộc đời cưng.

Nghe được nữ tử kia có ý định muốn mê hoặc hắn bằng mị thuật, Triệu Phong trong lòng tức giận, nếu hắn không tu luyện hỗn độn thôn phệ quyết thì có thể đã bị ảnh hưởng, hắn không thể để yên cho bất cứ ai có ý đồ xấu với hắn.

Trong đầu Triệu Phong liền nảy ra một ý định, thầm nhếch mép cười tà tà không biết lại định làm gì xấu.

- A, tiên tử thật xinh đẹp, hai từ soái ca ta không dám nhận....

Triệu Phong làm ra một điệu bộ luống cuống tay chân, vẻ mặt mê gái đến cực điểm.

Thấy vậy cả đám người phía sau nữ tử đều tỏ vẻ khinh bỉ.

- Hừ, hóa ra chỉ là tên tiểu bạch kiểm, còn tưởng có gì đặc biệt.

- Sư tỷ à, hóa ra Y Thần sư tỷ lại chỉ biết đi cùng với lại người này hahaha....

Lần lượt là tiếng nói trêu chọc mang giọng điệu khinh bỉ vang lên.

- Ây, tiểu soái ca thật đáng yêu, vậy mau qua đây chơi với tỷ nào.

Ả hướng ánh mắt câu dẫn với cánh tay trắng trẻo về phía Triệu Phong vừa vẫy vừa gọi, trong lòng thầm đắc ý về mị thuật của mình.

Triệu Phong cũng ngơ ngẩn, vẻ mặt cười say mê mà chậm rãi bước tới.

- Thẩm Nhược Giai, cô lại dám dùng mị thuật với người của ta?

Thấy vậy Ngọc Y Thần cuống quýt, nàng không ngờ Triệu Phong lại trúng phải mị thuật của ả.

Nàng liền truyền âm vào tai Triệu Phong, xem có thể ảnh hưởng hắn.

- Phu quân, phu quân.... Chàng có nghe thiếp nói không?

- Nàng yên tâm, tiếp tục giả vờ đi.

Nghe vậy Ngọc Y Thần hơi ngạc nhiên rồi vui mừng, vậy mà hắn lại không trúng phải mị thuật, phải biết Thẩm Nhược Giai trong tông môn nổi tiếng sử dụng mị thuật khiến rất nhiều người e ngại ả, ả hay dùng mị thuật câu dẫn các nam nhân đạo tâm không vững để làm việc cho mình, là loại người lẳng lơ, độc ác.

- Sư muội à, sao muội lại nói oan cho tỷ vậy, tiểu soái ca đây có lẽ là đã thích tỷ rồi đó ahihi.

- Ha, thì ra hắn cũng chỉ là loại người như vậy.

Ngọc Y Thần làm ra vẻ mặt thất vọng lắc đầu có vẻ hơi đau lòng, trông rất có tố chất làm diễn viên.

- Sư muội à, hay là muội đi cùng với bọn ta, đi một mình sẽ không an toàn đâu.

Một tên nam nhân mặt trắng trông khá anh tuấn, là loại có vẻ ngoài rất thu hút nữ nhân, bất quá trong ánh mắt thỉnh thoảng lại hiện lên một tia gian trá cùng đâm dục.

Không chỉ riêng hắn mà tất cả nam nhân xung quanh đều như vậy, Ngọc Y Thần trước đây đã luôn là một mỹ nữ hại nước hại dân, là người mà tất cả nam nhân đều muốn có được, hiện tại lại được Triệu Phong liên tục cày cuốc, trên người nàng đã xuất hiện thêm một loại vũ mị cũng thành thục khó tả, làm cho đám nam nhân kia nhìn mà muốn rớt nước dãi, nhưng tất cả đều cố kỵ sư phụ nàng nên trước kia không dám công khai làm khó nàng.

Nghe tên nam tử kia có ý mời Ngọc Y Thần đi cùng, Thẩm Nhược Giai trong lòng lại càng căm ghét, vì sao ả không đẹp bằng nàng, vì sao mọi nam nhân đều si mê nàng, tại sao chứ, càng nghĩ lại càng ghen tức.

Mà lúc này Triệu Phong cũng đã đi tới gần Thẩm Nhược Giai, nhìn một bộ dáng mê say của hắn ả thầm cười khinh bỉ, trong lòng đắc ý, thế là ả lại có thêm một món đồ chơi mới.

- Mà sư muội ở đây có biết là vừa rồi sảy ra chuyện gì không? Chúng ta thấy có động tĩnh liền đến xem.

Lại một tên nam tử có vẻ mặt hơi hèn mọn khác lên tiếng hỏi.

- Đúng vậy, tiểu soái ca có biết chuyện gì kh.....

Thẩm Nhược Giai nhìn về phía Triệu Phong đang đi tới hỏi. Nhưng ả lập tức phát hiện bản thân đã bị phong ấn, nhoáng một cái đã xuất hiện trong một không gian có ánh sáng lung linh, ả kinh hãi tột độ, vùng vẫy muốn phá phong ấn thoát ra nhưng không thể, lại nhận ra còn bị cả không gian xung quanh cấm cố không thể nhúc nhích một ly nào.

Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, đến khi tất cả kịp nhận ra thì Thẩm Nhược Giai đã biến mất.

- Sư tỷ! Tiểu tử khốn kiếp ngươi đã làm gì sư tỷ rồi?

- Hừ. Đúng là ăn phải gan hùm mà...

- Dám ở trước mặt ta bắt người sao, tiểu tử được lắm!

- Ồ. Nguyên anh cảnh trung kỳ, có thể vô thanh vô tức bắt được sư muội, cũng có chút bản lĩnh.

- Hahaha. Tiểu tử này có không gian pháp bảo chứa đồ sống sao, lần này phát tài rồi.

Cả đám người thầm giật mình cảnh giác, bất quá dò xét thấy tu vi của Triệu Phong chỉ là nguyên anh cảnh trung kỳ cộng với việc phát hiện hắn có không gian chứa đồ sống, tất cả đều vui mừng, phải biết pháp bảo không gian chứa được vật sống rất quý hiếm, họ cũng chỉ được biết thôi chứ chưa thấy bao giờ, tất cả đều sinh lòng muốn cướp đoạt, nhìn chằm chằm Triệu Phong với vẻ mặt tham lam, bỏ qua cả việc hắn bắt Thẩm Nhược Giai.

- Tiểu tử mau giao sư muội và pháp bảo đó ra đây, chúng ta tha ngươi một mạng. Bằng không....

- Bằng không thì sao?

Triệu Phong đứng yên tại chỗ không có ý chạy chốn, hắn phát hiện trong đám người này có mấy người đã bước vào hóa thần cảnh đặc biệt là một nữ tử trông khá bình thường nhưng trong mắt toát lên nét lạnh lùng, có tu vi hóa thần cảnh trung kỳ cùng tên nam tử mặt trắng khá anh tuấn kia và một nam tử khác cũng là hóa thần cảnh trung kỳ, có vài người khác là hóa thần cảnh sơ kỳ, còn lại đều là nguyên anh cảnh đỉnh phong.

Triệu Phong nghĩ có thể đám người này đã gặp được cơ duyên gì đó trong bí cảnh này, nếu không làm sao có tu vi hiện tại, bảo sao khi thấy hắn chỉ có Nguyên anh tất cả đều giống như là ăn chắc hắn vậy.

- Haha, tiểu tử lá gan khá lớn, nếu không giao ra ngươi nghĩ mình có thể thoát được sao?

Soạt một cái nháy mắt tất cả đám người đều bao vây Triệu Phong lại.

Ngọc Y Thần một bên lại không hề lo lắng cho hắn chút nào, nàng biết nếu hắn muốn thoát từng này người không giữ được.

- Mọi người, nếu lấy được bảo vật rồi, vậy phải chia thế nào đây?

- Vậy ai trước tiên lấy được sẽ là của người đó, mọi người thấy sao?

- Được, cứ vậy đi!

Nghe thấy xung quanh đang bàn làm sao chia đồ của hắn, trong lòng Triệu Phong có chút khó chịu, nghĩ hắn là cái gì chứ, muốn cướp đồ của hắn dễ vậy sao.

Bất chợt một tên nguyên anh đỉnh phong thi triển thân pháp lao về phía hắn, lập tức tất cả cùng nhau sông tới chụp vào người Triệu Phong, tranh giành xem ai là người giết được hắn đầu tiên, đoạt được bảo vật.

Khi tất cả sắp chạm đến Triệu Phong, thì lập tức phát hiện không gian xung quanh như nặng ngàn cân, khiến tất cả không thể nhấc chân lên khỏi mặt đất.

Từ dưới đất cấp tốc mọc lên từng cột đá nhọn đâm vào đám người, cả đám kinh hãi vội vàng tránh né, bất quá dưới tác dụng của trọng lực khiến cho động tác trở nên chậm đi, kết quả chỉ có trên hóa thần may mắn thoát khỏi, nhưng tên nguyên anh khác đều bị xiên chết.

- Cái....

Nhìn cảnh tượng hiện tại và tình cảnh vừa rồi, kể cả ba người hóa thần cảnh trung kỳ cũng toát mồ hôi lạnh, ngay chiêu đầu tiên bọn họ đã lâm vào hạ phong, phải biết đối phương chỉ có một hơn nữa còn là nguyên anh cảnh trung kỳ mà bọn họ là cả một nhóm tu vi tất cả đều hơn hắn.

Trấn định lại, mọi người không khỏi hoài nghi Triệu Phong có thật là nguyên anh cảnh không, bọn họ chưa từng nghe nói có yêu nghiệt như vậy.

- Ta chưa từng thấy nguyên anh cảnh nào mạnh như vậy, rốt cuộc ngươi là ai?

Tên nam tử anh tuấn kia lên tiếng hỏi.

- Ta là ai không quan trọng, các ngươi sẽ không có cơ hội để đâu.

Nói rồi Triệu Phong Phong phi thân lên tiếp tục sử dụng trọng chấn bát hoang hạn chế thân pháp của đám người, sau đó thi triển long viêm bộc liên tục đánh ra từng hỏa long về phía trước.

Hỏa long đi qua lại có vài tiếng kêu thảm vang lên, mấy tên hóa thần cảnh sơ kỳ hóa thành tro tàn. Trong đó tên nam tử hóa thần trung kỳ xuất ra một pháp bảo phòng ngự hình khiên, là pháp bảo địa cấp hạ phẩm, nhưng cũng không chống đỡ nổi, được Triệu Phong bồi thêm một chiêu cũng lập tức tan xác.

Giờ chỉ còn sót lại nam tử anh tuấn và nữ nhân trông lạnh lùng kia, hai người đều là hóa thần trung kỳ, bất quá giờ phút này lại vô cùng chật vật, mặc dù đá xuất ra pháp bảo phòng ngự nhưng trên người vẫn bị thương không nhẹ.

- Làm sao lại mạnh như vậy chứ?

- Chết tiệt....

Cả hai sắc mặt khó coi, nếu không phải hai người đã dùng đến thủ đoạn bảo mệnh rồi thì không chỉ là bị thương nũa.

Thấy hai người kia vậy mà còn không sao Triệu Phong thi triển thân pháp lập tức biến mất tại chỗ, khi xuất hiện đã ở phía sau hai người, hắn xuất ra cửu dương kiếm chém ra hai đạo kiếm ảnh về phía lưng hai người.

Cảm nhận được nguy hiểm phía sau, cả hai không chần chờ liền quay người lại định né tránh nhưng tốc độ hai đạo kiếm ảnh quá nhanh, cả hai chỉ đành bày ra phòng ngự mạnh nhất đón đỡ.

Phập.....keng xoẹt....

Một bóng người bay về phía sau như diều đứt dây, rồi ngã xuống đất phun ra một ngụm máu.

Tại chỗ hai người kia vùa đứng đã có một cái xác nữ nhân bị chém làm đôi.

Người bị đánh văng đi chính là nam tử hóa thần cảnh trung kỳ, không biết đã dùng thủ đoạn gì mà có thể chống lại được hai đợt công kích vừa rồi của Triệu Phong.

Hắn gian nan đứng dậy, lau máu trên khóe miệng, nhìn về phía Triệu Phong với ánh mắt oán độc cùng sợ hãi.

- Đó là do ngươi ép ta...... Haha chết đi.....

Nói xong bất chợt trên tay hắn xuất hiện một viên châu không có gì đặc biệt tỏa ra quang mang màu trắng bạc, khóe miệng nhếch lên vẻ tàn độc.

Trong lúc Triệu Phong còn tò mò không biết đó là gì thì lại nghe được âm thanh của hệ thống.

- Tinh. Cảnh báo nguy hiểm.

- Đối phương có phong ấn châu, bên trong là một kích toàn lực của hợp thể cảnh sơ kỳ, với tu vi hiện tại của chủ nhân thì không thể chống lại, chủ nhân hãy cẩn thận.

- Oái, sao không nói xớm.

Âm thanh hệ thống qua đi, sắc mặt Triệu Phong lập tức tái xanh, hiện tại hắn không có một chút tự tin nào có thể chống lại được hợp thể cảnh, mà đây còn là một kích toàn lực của hợp thể cảnh sơ kỳ, bị đánh trúng thì chỉ có nước đi đời nhà ma.

Một bên, sau khi thấy nam tử kia lấy ra viên châu, Ngọc Y Thần liền nhận ra đó là vật gì, nàng cả kinh, hoa dung thất xắc, muốn lao tới nhưng không kịp.

- Tướng công, nguy hiểm.....

Nàng còn chưa nói hết lời thì viên châu trên tay nam tử kia đã bị mở phong ấn, từ trong viên châu tỏa ra một loại uy áp mạnh mẽ khiến cho không gian run rẩy rồi cùng vói sự chấn động của phong linh khí xung quanh.

Hắn lập tức tế ra viên châu về phía Triệu Phong rồi khóa chặt hắn.

Nhanh đến không tưởng tượng được, phía bên ngoài viên châu xuất hiện một hư ảnh nam tử trung niên, hư ảnh giơ tay về phía trước, một chưởng ấn to lớn che trời đột ngột hình thành như chớp đánh về phía Triệu Phong, uy áp quá mạnh khiến hắn không thể tránh né.

Ầmmmmm.....vùuuu.....

Một tiếng va chạm rung trời lở đất vang lên, trên mặt đất xuất hiện một giấu bàn tay rộng vài mét, lún sâu xuống đất, gần giấu tay tất cả hóa thành tro bụi, làn sóng dư ba công kích bỏa ra xung quanh, mặt đất cây cối mấy trăm mét xung quanh bị cày xới lên một lượt, đó là do toàn bộ uy lực của công kích tập trung vào Triệu Phong.

Tên nam tử kia và Ngọc Y Thần cũng bị dư ba công kích quét qua, cả hai đều lui liên tục về phía sau, Ngọc Y Thần thì không sao, bị dư ba quét trúng thổi bay ra sau nhưng kịp nhớ ra liền dùng nhẫn cưới kích hoạt phòng ngự. Còn tên nam tử kia do bị thương từ trước nên không thể chống lại, trực tiếp phun máu ngất đi.

- Phu quân......

Động tĩnh qua đi, Ngọc Y Thần kêu lên một tiếng, cấp tốc lao tới giấu tay trên mặt đất nhưng không thấy Triệu Phong đâu, sắc mặt nàng trắng bệch, hai mắt chào lệ châu, trong đầu không còn suy nghĩ được gì.

Bụp.....

Triệu Phong từ giũa không gian xuất hiện ngã lăn quay ra đất, sắc mặt trắng bệch, miệng phun ra mấy ngụm máu tươi.

Thấy Triệu Phong xuất hiện, Ngọc Y Thần mới bình tĩnh lại vội lao đến đỡ hắn dậy, vẻ mặt lo lắng cuống quýt hỏi.

- Phu quân, chàng có sao không, có bị thương nặng lắm không....?

- Ta không sao, nàng đừng quá lo.

Hắn đưa tay lau đi nước mắt trên má nàng.

- Công kích vùa rồi quá nhanh ta chưa kịp phòng ngự gì, cũng may kịp thời trốn vào trong tiểu thạch nhưng vẫn bị ảnh hưởng, bị thương một chút.

Ngọc Y Thần hiện tại mới nhớ ra hắn có không gian pháp bảo có thể tiến vào, vừa nãy nàng nhất thời không nghĩ ra, còn tưởng hắn có chuyện, lúc này mới thở phào.

Triệu Phong thấy Ngọc Y Thần vì hắn mà lo lắng như vậy, trong lòng vô cùng vui vẻ hạnh phúc, có được nữ nhân như vậy thì còn gì bằng.

Ôm nàng đi về phía tên nam tử kia đang nằm, Triệu Phong vung tay cùng đem cả hắn tiến vào không gian tiểu thạch.