Chương 9: Chiến Độc Nhãn Ma Lang

Tại một nơi cách nơi Ngạo Thiên và Long Tuyết khoảng 10 km, có sinh vật đang cấu xé một con ma viên, chi dưới của nó cường tráng vô cùng đang dẫm xuống con ma viên không cho nó cự quậy.

Toàn thể nó có hình dạng như những loài ma lang khác nhưng thần hình của chúng khổng lồ hơn. Đặc biệt, tên này vậy mà chỉ có một con mắt đỏ ngầu luôn toả ra sát khí kinh người. Đó chính là một con Độc Nhãn Lang

Những thợ săn đã gặp qua chúng chỉ dùng vài từ để miêu tả về chúng: mạnh mẽ, hung tàn, kiêu ngạo. Chúng cậy mình mạnh mẽ nên không như những loài ma lang khác thường đi săn theo đàn thì những con độc nhãn lang lại chỉ đi săn một mình và gần như tàn sát tất cả những sinh vật mà chúng gặp.

Nó hiện đang thưởng thức thành quả cửa cuộc đi săn vừa rồi, chỉ là các nó một khoảng có hai thân ảnh xuất hiện, đó chính là Long Tuyết cùng với Ngạo Thiên.

“Có chắn là muốn chiến với nó một trận nữa không?” Long Tuyết nhìn Ngạo Thiên nghiêm túc hỏi.

“Chắc chắn, lần trước con mới ở luyện huyết viên mãn đã có thể chiến với nó một trận với nó. Giờ con cùng nó đã đột phá luyện tuỷ cảnh không chỉ là đánh bại, con tự tin có thể giết chết nó” Ngạo Thiên đầy lòng tin đáp lời

Thấy con trai tự tin như vậy nàng chỉ vỗ vai Ngạo Thiên: “cố lên con, hãy nhớ rằng luôn có ta phía sau bảo vệ”

“Vâng” hắn gật đầu xong điều chỉnh bản thân về trạng thái tốt nhất trước khi chiến đấu.

Con độc nhan lang vừa cúi đầu định cắm miềng thịt thì đột nhiên nó thấy nguy hiểm, nó chợt nhảy bắn sang bên. Quả nhiên có một quả cầu linh lực bắn thẳng đến chố nó vừa đứng.

Bùm

Bụi vừa tan đi nó thấy bống của một tên nam tử nhân loại mà nó nhớ cực kỹ bới đó là con mồi duy nhất mà nó để tuột mất từ lần đi săn đầu tiên của nó.

Vậy mà giờ nhân loại đó lại xuất hiện kiêu kích nó, nó cảm thấy mình bị sỉ nhục, trong lòng ngập tràn căm phẫn. Mắt nó chợt sáng lên, hướng về phía nhân loại đó gầm lên một tiếng phẫn nộ.

Nhân loại đó đương nhiên chính là Ngạo Thiên, hắn biết con độc nhãn lang hiện giờ hẳn là đang rất tức giận bởi thấy con mồi của mình từng tuột mất quay lại kiêu kích. Nhưng đó lại đứng ý của hắn, hắn đang là muốn chọc cho nó tức điên lên.

Thấy ánh mắt nó sáng lên, Ngạo Thiên lập tức dùng thân pháp nhảy xa sang bên. Đừng tưởng đây chỉ là tiếng gầm bình thường, tiếng gầm nhìn thì đơn giản nhưng ẩn chứa tinh thần công kích, nếu trúng trực diện có thể khiến cho nạn nhân bị choáng váng hoặc hoảng loạn, chiến lực bị suy giảm hai hay ba phần.

Vừa né sang bên, hắn liền tụ hai linh đạn hai tay lập tức ném về độc nhãn ma lang.

Bùm bùm

Hiểm nhiên là lần này độc nhãn ma lang đã chúng chiêu, nó càng phẫn nộ hơn nữa, lợi dụng sự nhanh nhẹnh của mình điên cuông lao đến tấn công.

Ngạo Thiên chỉ mỉm cười, con mồi đã cắn câu, hắn toàn lực thi triển thân pháp nhanh chóng lùi ra sau thật nhanh, trong quá trình đó còn không quên tặng cho Độc Nhãn Ma lang một chiêu linh đạn rồi lại lùi ra xa kéo dài khoảng cách. Tuyệt không cho nó cận thân với mình, dù sao trong trận chiến đầu tiên với nó hắn để bị thua chính do bị nó cận thân với cả sự chủ quan của hắn ỷ rằng vào thân thể mình mạnh mẽ hơn những người cùng cấp nhiều vì từng được thoát thai hoán cốt khi dung hợp Ngũ Trảo Kim Long huyết mạch cùng với Tu Luyện theo pháp môn của một kinh pháp cực nghịch thiên như Hỗn Độn Đế Thiên kinh.

Nhưng lần này hắn đã khác, luôn giữ khoảng cách, vừa đánh vừa lùi. Điều này tạo cảnh tượng như mèo đuổi chuột cực kỳ quỷ dị trong rừng. Ngươi lao đánh ta, ta lại lùi ra đồng thời bồi cho ngươi linh đạn, cứ lặp đi lặp lại.

Long Tuyết đứng quan sát cũng mỉm cười vui vẻ bởi hơn ai hết nàng thấy Ngạo Thiên trưởng thành hơn, không cậy nhục thể mạnh mẽ mà cứ lao vào như trước mà đã biết thăm dò đối thủ rồi có chiến lược hợp lý.

Bên này thì Độc Nhãn Ma Lang vừa phẫn uất vừa bất lực, tên khốn nhân loại này cứ trơn tuột vậy, nó cứ cận thận thì tên nhân loại lại lùi ra đồng thời tấn công lại. Dù nó da dày thịt béo nhưng cũng biết đau đớn lại cộng thêm sự phẫn nộ nó vận hết lực lao vào phía nhân loại, một lần đập chết luôn.

Còn Ngạo Thiên khi thấy con Độc Nhãn Ma Lang như vậy càng vui mừng dù sao linh lực là có giới hạn a, nãy giờ liên tục vờn với nó cũng có dấu hiệu cạn kiệt.

“Giận quá mất khôn, bỏ qua đường lui để toàn lực tấn công, đúng là tự tìm đường chết mà.” Ngạo Thiên thấy nó lao đến chỉ hừ một tiếng, ngay sau đó thân pháp thi triển chỉ lách nhẹ sang bên. Ngay tại khoảnh khắc đó, Ngạo Thiên liền tung quyền cực mạnh vào đùi trước của nó.

Đoàng

Răng rắc

Độc Nhãn Ma Lang bay ngược ra xa, ánh mắt đầy căm hận nhìn Ngạo Thiên, giờ một chân của nó chảy máu be bép lộ cả xương dù chưa gãy hẵn nhưng khiến việc chiến đấu của nó trở nên khó khăn hơn rất nhiều.

Không để cho nó nghỉ lấy hơi, Ngạo Thiên lập tức lao đến giáng cho nó thêm một quyền. Độc Nhãn ma lang cũng đồng thời lao vào nhưng một chân của nó bị thương rất nặng khiến nó bị hụt hơi. Kết quả là khi va chạm với quyền của Ngạo Thiên, nó đã ăn thiệt thòi bị bắn ra vào cây cổ thụ phía sau.

Ngạo Thiên lập tức lấy thanh kiếm gia trì linh lực vào nó, lao đến đâm thẳng vào mắt rồi xuyên qua đầu của nó. Con Độc Nhãn Ma Lang chỉ vùng vẫy một chút rồi sinh cơ hoàn toàn biến mất.

Nhìn thấy cái xác của con Độc Nhãn Ma Lang đã chết ở trước mắt, hắn thở ra một hơi, ngồi bịch một cái xuống đất. Nếu còn kéo dài thêm chút nữa hắn cạn kiệt linh lực a, đến lúc đó lại phải nhờ đến mẫu thân hắn a.

Hắn đang ngồi thở thì tiếng mẫu thân hắn phía sau vang lên: “thiên nhi, làm tốt lắm.”

Hắn nghe vậy chỉ cười hì hì. Long Tuyết cũng thu xác của con Độc Nhãn Ma Lang rồi cõng hắn rời đi, dù sao khi chiến đấu cũng gây ra động tĩnh khá lớn, khả năng chút nữa sẽ có tu sĩ tìm đến. Nếu chậm trễ có thể bị vướng vào vài phiền phức không đáng có a.