Chương 8: Phong Thiên Dực, Vạn Vũ

Kể từ trận chiến đầu tiên của Ngạo Thiên đến nay cũng đã nửa tháng, hắn và mẫu thân đang nghỉ ngơi ở một hang động, bên cạnh gần ba mươi cái xác của bọn huyết ma lang.

Bầy huyết ma lang này chính là bầy huyết ma lang mà lần trước hắn đã đánh chết con huyết ma lang lần trước. Sau năm, sáu lần bị tập kích chết mất đi con trinh sát mà chẳng tìm thấy dấu vết gì, cả bày đã quay lại về hang trú ẩn. Nhưng ai ngờ, đó lại là kế hoạch của Long Tuyết để đẩy chúng về hang.

Theo nàng nói thì những loài sống và đi săn theo bầy đàn thường bị phụ thuộc vào con trinh sát trong việc phát hiện con mồi rồi sau đó chúng mới tiến hành vây bắt. Chính vì vậy mà khi con trinh sát liên tục bị mất đi chúng sẽ rút lui vì nghĩ đụng phải một kẻ săn mồi khác. Đồng thời cũng không dám tiếp tục mạo hiểm tiếp tục khi có một kẻ cường đại hơn chúng đang đi săn.

Kết quả thì khỏi nói, bị Long Tuyết đuổi theo đến tận cửa, bọn chúng vừa hang, nàng liền dùng thuỷ linh lực dựng lên bức tường phong bế cửa hang rồi xông vào chém giết toàn bộ nên mới để lại tượng như hiện tại. Dù sao nàng cũng đã đạt đến Hoá linh Cảnh hậu kỳ mà trong số bọn chúng con đầu đàn mới mới có chiến lực của tụ linh cảnh viên mãn.

Không phải bầy huyết ma lang yếu, chúng rất mạnh nhưng chỉ so với các bầy đàn ở vùng ngoại vi khu rừng. Chẳng qua chúng gặp phải tu sĩ Hoá Linh hậu kỳ, đáng nhẽ phải tiến vào sâu phía trong để đi săn, với tu vi ở cấp độ đó mà đi săn ở vùng ngoại vi thì quả là tàn sát.

“Thiên nhi, con cầm lấy hai gốc tụ linh thảo này tu luyện đi” Long Tuyết nói xong liền lấy tụ linh thảo đưa hắn

“Vâng”

“Cố gắng tu luyện cho tốt.”

Lần này hắn chỉ gập đầu rồi bắt đầu luyện hoá hai góc linh thảo trong tay.

Thấy hắn bắt đầu tu luyện, nàng nhìn xung quanh thấy bảy tám gốc tụ linh thảo ở đây liền gom hết đống xác lại xung quanh “chờ vài ngày cho chúng hấp thụ hết máu của mấy con ma lang này rồi thu hoạch.” Sắp xếp xong nàng cũng xếp bằng xuống tu luyện.

Mười ngày thoáng cái trôi qua, mỗi ngày, Long Tuyết đều đưa cho hắn hai hay ba cây Tụ linh thảo để hắn tu luyện. Hắn có cảm giác tu luyện này quả là hiệu quả hơn nhiều so với hấp thu linh khí để rèn luyện thông thường ngay cả khi hắn sử dụng pháp quyết đặc thù của Hỗn Độn Đế Thiên Kinh.

“Đương nhiên phải hiệu quả hơn rồi dù sao nó cũng là linh dược đặc hiệu với cảnh giới này mà.” Tiếng nói của Linh Nhi chợt vang lên trong đầu hắn

“Cũng đúng nhưng công nhận pháp quyết của Hỗn Độn Đế Thiên Kinh thật nghịch thiên, giúp ta luyện hoá gần 9 thành dược lực trong khi mẫu thân có nói với ta rằng luyện hoá kiểu này chỉ hấp thu được 5 đến 6 thành đã là rất tốt rồi”

Nghe hắn tham như vậy Linh Nhi chỉ cười hì hì đương nhiên là cũng rất đồng ý với Ngạo Thiên.

“A đúng rồi” Ngạo Thiên chợt nghĩ ra cái gì đó liền hỏi :

“Sao ta không thấy Hệ Thống có thông báo hay bất cứ điều gì vậy?” Điều này hắn cũng nghi hoặc một thời gian rồi, dù sao từ lúc có hệ thống đến giờ cũng không thấy nó có động tĩnh gì

“Cái này ca cứ yên tâm, hệ thống sẽ dựa vào hoàn cảnh của ca sẽ có nhiệm vụ cho ca thực hiện. Và đã là nhiệm vụ thì sẽ có thưởng có phạt. Thật ra, với hoàn cảnh hiện tại thì nếu ca cứ ngồi một chỗ tu luyện thêm một thời gian nữa thì chắc chắn hệ thống có nhiệm vụ để ca đi ra ngoài ma luyện bản thân. Dù sao khi chiến đấu, tiềm năng của thân thể sẽ được kích phát mạnh mẽ, đẩy nhanh quá tring tu luyện thậm chí nhiều cường giả còn đột phá ngay trong đang chiến đấu.”

" Tuy nhiên mẫu thân của ca đã dẫn ca đi rèn luyện rồi nên hệ thống cũng không cần phải ra nhiệm vụ nữa"

“À thì ra là vậy.” hắn gật đầu thán phục, hệ thống quả thật lợi hại.

Long Tuyết thu hết mấy cái xác vào nhẫn trữ vật chuẩn bị rời đi thì vẫn thấy hắn ngồi thẫn thờ liền quay lại ký đầu tiểu tử này rồi nói:

“Còn ngây ra đó làm gì? Đứng dậy, tiếp tục đi săn”

“Từ nay ta sẽ cố gắng tìm kiếm những loài đi săn mồi độc lập để giúp con có thể rèn luyện tốt hơn”

“Vâng”

Nói xong hai người lập tức rời đi, bắt đầu tìm kiếm con mồi tiếp theo.

Trong sáu tháng tiếp theo đó, hắn cùng mẫu thân đi săn khắp khu vực ngoại vi của khu rừng. Đương nhiên, trong quá trình đi rèn luyện cũng có gặp một so nhóm tu sĩ vào rừng săn bắt ma thú cùng với linh dược. Và hôm nay cũng vậy nhưng có chút khác với mọi hôm một chút.

Trước mặt Long Tuyết với Ngạo Thiên có tầm mười người trong đó có 4 tên tụ lin cảnh, còn lại 6 tên ở luyện tuỷ cảnh, thấy hai người 1 nữ tử ở tụ linh cảnh viên mãn, một tên ranh con luyện tuỷ cảnh vừa mới đột phá thì một trong bốn tên liền đi lên trước mỉn cười nói:

“Hai người một cái nữ tử, một người ở luyện tuỷ cảnh lăn lộn ở đây có chút nguy hiểm hay có thể gia nhập cùng với nhóm của ta không?” hắn vừa nói vừa mỉm cười nhưng cái ánh mắt rõ ràng nhìn chằm chằm cơ thể của Long Tuyết.

Thấn tên này vừa nói xong, mấy tên đằng sau cũng nhao nhao lên phụ hoạ: “đúng đó, hai vị nên gia nhập nhóm của chúng ta a. Ngoài đại ca có cảnh giới tụ linh viên mãn thì ở đây còn có ba người chúng ta cũng đã đạt đến tụ linh cảnh hậu kỳ.”

“Các vị thứ lỗi, ta và tiểu đệ chỉ đi loanh quanh khu ngoài này, không có đi vào sâu nên không có nhu cầu gia nhập nhóm của các vị.” nghe thấy mấy tên nói vậy, Long Tuyết liền dứt khoái từ chối

Nghe vậy tên cầm đầu sắc mặt tối sầm lại, giọng điệu có vẻ uy hiếp: “Hai vị nên cân nhắc kỹ lại quyết định của mình”

Thấy tiếng nói đầy sự uy hiếp, nàng cũng thở dài ngao ngán, sao lại có mấy tên cạn bã như vậy chứ, tốn nước bọt khuyên bọn chúng thật vô ích. Khi mà nàng áp chế tu vi xuống tụ linh cảnh cũng đã nghĩ đến cảnh này nhưng cũng chỉ biết thở dài.

Long Tuyết áp chế tu vi là có lý do. Khu vực ngoại vi là khu vực cho tu si tụ linh và luyện thể cảnh đi săn, một khi đột phá vào hoá linh cảnh thì phải tiến vào khu sâu hơn. Tuy không ai đặt ra nhưng nó đã là quy tắc ngầm đã tồn tại cả trăm năm nay nên không có ai vi phậm hay chi ít là không dám ngang nhiên vi phạm bao gồm cả Long Tuyết cũng vậy.

Ý niệm của Long Tuyết vừa động, Phong linh lực khắp nơi tụ về phía nàng. Trong lúc mấy tên kia còn ngơ ngác thì nàng mở miệng trầm thấp nói:

“Phong Thiên Dực”

Ngay sau đó tại sau lưng nàng, phong linh lực hình thành một đôi cánh, nhìn nàng lúc này cứ như là thiên thần hà phàm vậy.

"Vạn vũ" dứt lời đôi cánh liền xoè rộng, lông vũ từ cánh bay ra bắn thẳng về phía mấy tên kia.

"Hoá linh cảnh!! Khốn khiếp cô đã là hoá linh cảnh vậy mà..." tên đứng đầu nhìn thấy vậy lắp ba lắp bắp sợ hãi xong rồi gào thét lên chỉ là chưa dứt lời, hắn và mấy tên đồng bọn đã trở thành mấy cái tổ ong hình người.

Xử lý xong nàng liên thu hết nhân trữ vật của bọn chúng, lấy hết đan dược cũng như linh thảo, còn mấy cái xác vào cùng một cái nhẫn trữ vật khác rồi chôn nó xuống dưới đất.

"Trong đây có ít đan dược với linh thảo giúp ích cho việc tu luyện, con cứ cầm lấy." Long Tuyết mỉn cười rồi nén cho hắn cầm.

"Rồi nãy phiền phức quá, vừa mới đột phá vào luyện tủy cảnh, con cứ củng cố cho vững chắc, sau đó ta dẫn con đến chỗ con Độc nhãn lang hôm trước"

"Vâng" Ngạo Thiên quyết tâm trả lời " lần này ta nhất định sẽ chiến thắng."