Trong lòng hắn lúc này vô cùng cảm động.
tiên trưởng, thì ra đối với ta tốt như vậy! Mỗi một bước đi đều cân nhắc vì ta.
“Chết cho lão tôn!”
Tôn Ngộ Không liền giận dữ, vung tay lên đánh ra vài đấm.
Những tên binh tôm tướng cua kia, làm sao có thể là đối thủ của Tôn Ngộ Không bây giờ.
Ầm ầm, toàn bộ đều đã bị Tôn Ngộ Không đánh bại bằng một đấm.
Vẻn vẹn chỉ vài hơi thở, máu thịt tung bay, thi thể khắp nơi.
Những binh tôm tướng cua này, bất quả chỉ là những tên Nhân Tiên Cảnh nhỏ bé.
Tôn Ngộ Không hiện giờ đạt tới thực lực Thiên Tiên, chẳng phải là một đấm đánh chết một tên sao?
Tôn Ngộ Không trong nháy mắt đã đánh chết hơn mười con binh tôm tướng cua, trong mắt chiến ý tung hoành, hô to một tiếng:
"Thật là thoải mái mà! Ha ha ha ha ha!"
Hắn cảm giác mình giống như nhân vật chính Diệp Phàm trong « Già Thiên » , Hoang Cổ Thánh Thể vô địch, kẻ địch nào tới, cũng chẳng qua là châu chấu đá xe mà thôi!
“Thật không ngờ con khỉ nhà ngươi lại có thực lực mạnh thế này? Đúng là ta đã quá xem thường ngươi!”
Tuần Hải Dạ Xoa lấy lại tinh thần, trong mắt chợt lóe lên ánh sáng.
Vừa rồi hắn do dự một phen, kết quả tất cả thủ hạ đều đã chết.
Bởi vì khí tức toàn thân Tôn Ngộ Không tựa hồ không phù hợp với thế giới này, cho dù là Tuần Hải Dạ Xoa cũng nhìn không ra tu vi của Tôn Ngộ Không.
Hắn cho rằng Tôn Ngộ Không chính là một tiểu yêu, không ngờ, còn có vài phần thực lực, vậy mà lại có thể giết hết toàn bộ binh tôm tướng cua trong nháy mắt.
Tuần Hải Dạ Xoa nhìn Tôn Ngộ Không, vũ khí trong tay giơ lên, khí tức bộc phát ra, giận dữ quát:
"Yêu hầu, dám xâm phạm Tây Hải, giết không tha!"
Tôn Ngộ Không giận dữ nhìn hắn, chuẩn bị tiếp chiêu.
...
Giờ này khắc này, trong thư viện Chư Thiên.
Lâm Hiên đang đi bộ trái phải trong thư viện, có vẻ cực kỳ lo lắng.
“Con khỉ Tôn Ngộ Không kia có khi nào đã chết đuối rồi không! Nếu như hắn chết đuối… Bồ Đề tổ sư có tha cho ta không?”
Lâm Hiên tỉnh táo lại, nghĩ đến Tôn Ngộ Không rơi xuống biển, tim đập thình thịch không ngừng,
"Không được, dù sao ta cũng phải ra ngoài xem xét một chút."
"
"Nếu Tôn Ngộ Không đi cũng tốt, nếu không chết, ta sẽ cứu hắn lên, sau đó nói rõ nguyên nhân, cùng lắm thì cùng hắn đi Phương Thốn Sơn bái sư!"
Lâm Hiên suy nghĩ nửa ngày, sau đó đột nhiên vỗ đùi, đưa ra quyết định.
Đối với Lâm Hiên mà nói, nếu đã biết mình đang ở thế giới có nguy cơ cao như Tây Du Ký.
Vậy thì không thể ngồi chờ chết.
Thế giới Tây Du Ký, nếu nói về võ lực thì chính là thế giới Hồng Hoang sau này, hoàn toàn vượt xa những thế giới võ hiệp, huyền huyễn gì đó.
Lâm Hiên bất quá chỉ là một người phàm mà thôi!
Một người phàm tay trói gà không chặt, ở trong thế giới Tây Du Ký, chẳng phải là nửa bước khó đi sao?
Ngay sau đó, Lâm Hiên đã đưa ra quyết định — —
Không bằng cùng Tôn Ngộ Không cùng đi Phương Thốn sơn bái sư.
Làm thần tiên, chẳng phải là đơn giản hơn sao?
"Hệ thống chó kia, dạy ta một đống thứ vô dụng, còn để cho ta trông coi thư viện mười năm.Không được, cuộc sống mà ta hướng tới, hẳn là ngự kiếm cưỡi gió đi, trừ ma giữa thiên địa!"
Lâm Hiên cân nhắc một phen, lập tức quyết định, đến núi bái sư.
Ngay sau đó, Lâm Hiên mang theo Đại Hắc, thu dọn đồ đạc cá nhân, trên lưng hành lý, sau đó tính toán ra khỏi cửa.
Người đã muốn tìm tiên duyên, những vật phàm tục khác, cũng không cần nữa.
Nhưng mà, mấy quyển tạp chí in hình những cô người mẫu nóng bỏng kia vẫn phải đem theo, đây là một thứ giúp tu luyện tinh thần…
Mà ở một hòn đảo cách đó không xa, Tôn Ngộ Không đang đánh một trận long trời lở đất với Tây Hải Dạ Xoa.
Lâm Hiên vừa mới ra khỏi cửa, dắt Đại Hắc.
Tâm trạng đang rất tốt, thoải mái nghĩ đến cảnh tượng tương lai của mình thành tiên đắc đạo…
Đột nhiên.
"Yêu hầu! Nhận lấy cái chết đi!"
Một giọng nói bá đạo truyền đến, toàn bộ mặt biển đều là cuồng phong gào thét, sóng biển cuồn cuộn.
Một luồng cuồng phong mang theo mùi tanh cũng thổi tóc Lâm Hiên bay loạn lên.
Hắn vừa rồi còn vui vẻ, tưởng tượng ra cảnh tương lai tươi sáng đang ở phía trước, lúc này bỗng nhiên đứng hình.
"Giọng này, thật là dọa người!"
"Không đúng! Là ở chỗ kia, có người đang đánh nhau!"
Lâm Hiên nhìn về hướng giọng nói phát ra.
Nhất thời cả người có hơi choáng váng!
Cách hòn đảo của Thư Viện Chư Thiên không xa, một con khỉ đang tranh đấu với một con quái vật mặt mũi hung dữ!
"Yêu quái."
Lâm Hiên không khỏi run rẩy.
Lâm Hiên những năm gần đây có được hệ thống vô dụng kia, tuy không học được tiên thuật gì cả nhưng hắn vốn là một người tai thính mắt tinh, lúc này có thể nhìn thấy việc đang diễn ra trước mắt.
Quái vật kia, cả người mọc đầy vảy, thân cao vượt quá hai thước, răng nanh lộ ra bên ngoài, vẻ mặt đầy sát khí, bên tai còn mọc ra quai hàm, tay cầm đinh ba, trông vô cùng đáng sợ.
“Đúng… Đúng là một con yêu quái đáng sợ!”
Lâm Hiên cảm giác hai chân của hắn đã mềm nhũn cả ra.
Loại quái vật này, Lâm Hiên cảm thấy bản thân không dám đứng trước mặt nó chứ nói gì đến đánh nhau một trận như Tôn Ngộ Không.
Cho dù là Lâm Hiên thật sự tu đạo thành công, cũng không dám cùng loại quái vật này đấu một trận!
Trong tiểu thuyết, nhân vật chính nào đó khí phách nghiền trời, quả thực chính là lừa gạt người khác.
"Ta bất quá chỉ là một người bình thường, sau này nếu như phải đánh nhau một trận sống còn với loại quái vật này…”
"Không được! Ta sợ lắm! Ta vừa nhìn đã thấy choáng váng, một thế giới hòa bình như kiếp trước thật tốt biết bao.”
Lâm Hiên lắc đầu, ý nghĩ muốn rời khỏi Thư Viện Chư Thiên lúc này đã bị vỡ nát.