Chương 10: Ngươi không nói võ đức!

"Oanh!"

Tây Hải Dạ Xoa không ngừng múa đinh ba.

Thoáng chốc, trong Tây Hải, một con rồng nước bắt đầu xuất hiện, tạo thành Thủy Hành Giao Long trông vô cùng đáng sợ, hướng Tôn Ngộ Không đánh tới.

"Grừ!"

Cái kia Tôn Ngộ Không nhe răng trợn mắt, tràn đầy vẻ phẫn nộ, gầm lên giận dữ.

Lông khỉ cả người đều dựng lên, khí huyết ngập trời.

Con khỉ Tôn Ngộ Không lúc này không hề có phép thuật gì cả, tất cả chỉ dựa vào sức mạnh của bản thân.

Khổ hải trong cơ thể cuồn cuộn, xương sống sau lưng hắn tỏa ra hào quang nồng đậm.

Một đoạn xương cốt, tựa như chân long ngẩng đầu.

Đây là đặc điểm của Hóa Long Cảnh trong Già Thiên.

Một đấm!

Trực tiếp đánh nát con rồng nước bay đến.

"Hừ!"

Trên mặt Tây Hải Dạ Xoa vẫn còn mang theo sự khinh thường.

Nhấc đinh ba lên để ngăn cản một đấm này, nhưng một giây sau, sắc mắc của hắn trông vô cùng khó coi. Khuôn mặt vốn màu xanh biếc chợt trở nên màu tím.

Sức mạnh thật khủng khiếp

"Thực lực của ngươi! Chẳng lẽ đã đạt tới cấp bậc Thiên Tiên!"

Tây Hải Dạ Xoa trong lòng kinh hãi, sau đó vội vàng thi triển thân pháp, thân thể được bao trùm một tầng hơi nước, xem như là hóa giải một phần lực của Tôn Ngộ Không đánh tới.

Hai người một khỉ một dạ xoa, đánh nhau hơn mười hiệp.

Con khỉ Tôn ngộ Không kia bởi vì ăn dừa của Lâm Hiên nên năng lượng trong cơ thể tràn đầy.

Sau đó lại còn xem tiểu thuyết « Già Thiên », cảnh giới của hắn lúc này giống như tu sĩ trong Già Thiên.

Nhưng hán hoàn toàn thiếu phép thuật chiến đấu.

Nhưng sau khi đánh nhau với Tuần Hải Dạ Xoa, Tôn Ngộ Không càng đánh càng hăng, kỹ năng chiến đấu cũng theo đó mà ngày càng thuần thục hơn.

Sau năm mươi hiệp, Tây Hải Dạ Xoa bắt đầu chống đỡ không nổi.

Song phương ngươi tới ta lui, mỗi một lần ra chiêu đều long trời lở đất, mà tất cả những chuyện này đều được Lâm Hiên chứng kiến.

“Con khỉ chết tiệt này quả nhiên là đang diễn kịch với ta! Đúng là một tên súc sinh!”

“Hắn mạnh như vậy mà còn muốn bái ta làm thầy! Chắc chắn là muốn lừa gạt ta ra khỏi thư viện để ăn tươi nuốt sống?”

“Cũng may là ta phát hiện sớm!”

“Uổng công ta lúc nãy còn muốn dẫn hắn đi bái sư, đúng là tri nhân tri diện bất tri tâm mà!”

Lâm Hiên ngơ ngác đứng trên bãi cát, nhìn thấy Tôn Ngộ Không đang đánh nhau với Tây Hải Dạ Xoa.

Đại Hắc nhìn bộ dáng ngơ ngác của Lâm Hiên, tựa hồ có chút khó hiểu.

Lấy thực lực của Đại Hắc, cho dù là thánh nhân cũng không để vào mắt.

Chủ nhân của nó, chắc chắn là sâu đến mức không đo lường được.

Chủ nhân khủng bố như vậy, làm sao có thể đứng ở chỗ này xem con khỉ kia cùng một con Dạ Xoa chiến đấu? Cấp độ của bọn chúng cũng quá thấp đi!

Cũng giống như, người bình thường sẽ ngồi xổm xuống xem kiến đánh nhau sao?

Đại Hắc không ngừng suy tư, đột nhiên, móng vuốt chó của hắn đột nhiên vỗ đầu mình:

“Ta hiểu rồi! Đây chính là thiên tài trong truyền thuyết, cho dù là nhìn cuộc chiến của những kẻ yếu cũng có thể lĩnh ngộ ra được điều gì đó, chủ nhân của ta đúng là đáng sợ!”

"Chủ nhân căn bản cũng không phải là muốn rời khỏi Thư Viện Chư Thiên, trong thế giới Hồng Hoang này, cái gì mà sinh linh của tam giới, ở trước mặt chủ nhân đều là bùn nhão mà thôi."

“Sở dĩ chủ nhân đứng đáy, là vì muốn nhìn xem thành quả của con khỉ kia mà thôi!”

Đại Hắc liên tưởng đến Lâm Hiên cho Tôn Ngộ Không ăn trái dừa, sau đó lại cố ý để lại « Già Thiên », giúp Tôn Ngộ Không lĩnh ngộ được bí thuật vô thượng.

Kết hợp lại, chẳng phải là chủ nhân muốn nhân cơ hội này xem năng lực thực chiến của Tôn Ngộ Không sao?

“Ha ha ha ha, những chuyện này làm sao có thể lừa được Đại Hắc ta!”

"Cũng may lúc ta đuổi con khỉ kia đi khong ra đòn quá mạnh! Hừm, con khỉ này quá rác rưởi! Được bí thuật Già Thiên, một chút cũng không có sự bá đạo của nhân vật chính Diệp Phàm."

“Muốn thu thập một con Tây Hải Dạ xoa mà phải mất nhiều thời gian như vậy. Chậc chậc chậc…”

Đại Hắc gật gù đắc ý, có chút thất vọng.

Đột nhiên, Lâm Hiên hít sâu một hơi, xoay người đi về phía Thư Viện Chư Thiên.

Đại Hắc sửng sốt.

Đột nhiên, Lâm Hiên hít sâu một hơi, xoay người đi về phía Thư Viện Chư Thiên.

Lâm Hiên: "Vẫn là Thư Viện Chư Thiên an toàn, loại thế giới này nếu như ta đi ra ngoài, chẳng phải là chết như thế nào cũng không biết sao?”

Đại Hắc: "Nhất định là Tôn Ngộ Không đã làm chủ nhân thất vọng! Than ôi, con khỉ vô dụng này! Không được, tìm cơ hội ta cũng phải nịnh bợ con khỉ này, lỡ như ngày sau hắn trở thành truyền nhân của chủ nhân thì sao, ta còn phải dựa vào con khỉ này."

Mỗi người một chó tâm tư khác nhau.

"Ai nha nha! Chiêu số của ngươi, lão tôn ta đã nhìn thấu!"

"Ăn đấm đi!"

Tôn Ngộ Không càng đánh càng dũng mãnh, đột nhiên, tiếng thét dài một tiếng, khí thế toàn thân đột nhiên bộc phát.

Một đấm hướng thẳng về mặt Tây Hải Dạ Xoa.

Cuồng phong gào thét, năng lượng điên cuồng phát ra.

Tây Hải Dạ Xoa làm sao dám nhận, vội vàng nhấc đinh ba lên ngăn cản.

Khóe miệng Tôn Ngộ Không lộ ra một nụ cười quỷ dị, một cái chân xù xì, đột nhiên như tia chớp bắn ra.

Mục tiêu kia, lại nhắm ngay dưới háng Tuần Hải Dạ Xoa.

"Bành!"

Khuôn mặt màu xanh biếc của Tuần Hải Dạ Xoa trong nháy mắt biến thành màu tím, sau đó lại biến thành màu đen.

Loáng thoáng, một tiếng "Trứng vỡ" vang lên.

"Ngươi! Không nói võ đức!"

Tuần Hải Dạ Xoa hét thảm một tiếng!