Chương 23: Đại pháp bảo: Giẻ lau

Thanh Bình đạo nhân tự lẩm bẩm, nói ra một câu.

Thần thái này của Lâm Hiên cho dù có là Đạo Tổ Hồng Quân cũng không bằng một phần trăm của hắn.

"Chào ngươi! Ta là Lâm Hiên."

Lâm Hiên mỉm cười với Thanh Bình đạo nhân.

"Tiền bối! Đa tạ tiền bối, bần đạo Thanh Bình vô cùng cảm kích!"

Thanh Bình đạo nhân vội vàng tiến lên, khom lưng cúi đầu với Lâm Hiên, tự xưng là vãn bối.

Thanh Bình đang đề cập đến việc Lâm Hiên giết Định Quang Hoan Hỉ Phật, bởi vậy Thanh Bình mới nói lời cảm ơn.

Lâm Hiên sửng sốt, không hiểu rõ, vì sao người này vừa gặp mặt đã nói nói cảm ơn.

Sau đó, Lâm Hiên mỉm cười, thầm nghĩ:

Bốn phía của hòn đảo này chính là biển rộng mênh mông, hiển nhiên là người này bị lạc ở trên biển, là do mình đón nhận hắn cho nên hắn mới cảm ơn.

"Không cần khách khí, chỉ là chuyện nhỏ!"

Lâm Hiên từ tốn nói.

Thanh Bình nghe được Lâm Hiên trả lời, không khỏi âm thầm gật đầu.

Đối với loại nhân vật như Lâm Hiên mà nói, giết một Đại La Kim Tiên, chẳng phải so với nghiền chết một con kiến còn dễ dàng hơn sao?

Thanh Bình đạo nhân hầu hạ một vòng, đột nhiên phát hiện trên chiếc bàn kia một tấm vải bị vò lại như một tấm giẻ lau, hình như có chút quen mắt.

Thanh Bình đạo nhân nhìn kỹ lại tấm giẻ lau trên bàn, loáng thoáng thấy được vài chữ bằng máu.

"Lục, Hồn… Đây là Lục Hồn Phiên!"

Thanh Bình đạo nhân kinh hãi muốn chết, thân thể không tự chủ được lui về phía sau một bước.

Vật này hắn làm sao lại không biết?

Chính là Thiên Đạo hung sát dị bảo của Thông Thiên Giáo Chủ, là vậtcó thể đả thương Thánh Nhân Thánh Thể.

Hiện tại….Thế mà bị Lâm Hiên tiền bối coi là một tấm giẻ lau?!

Chuyện này đúng là quá vô lý?

Vật này nếu xuất hiện trong tam giới, chỉ sợ sẽ khiến vô số tiên trưởng tranh giành đến mức đầu rơi máu chảy.

Lâm Hiên nhìn theo ánh mắt Thanh Bình đạo nhân, phát hiện Thanh Bình đạo nhân đang nhìn giẻ lau của mình.

Lâm Hiên không khỏi mỉm cười, mở miệng nói:

"Tấm giẻ lau này là chó nhà ta nhặt về từ bên ngoài! Ta thấy nó rách tung tóe, cũng không có tác dụng gì khác, liền thuận tay dùng làm một miếng giẻ lau. Đã khiến ngươi cảm thấy buồn cười!"

Rách tung toé? Không có tác dụng gì?

Thanh Bình đạo nhân không khỏi chấn động cả người, thiếu chút nữa sợ tới mức run rẩy.

Thiên Đạo hung sát dị bảo, ngươi lại nói với ta rằng không có tác dụng gì?

Đây chính là vật mà Hồng Quân Đạo Tổ cũng phải đỏ mắt tìm!

"Tiền bối nói đúng lắm, nói rất đúng!"

Thanh Bình đạo nhân vẻ mặt nịnh nọt tươi cười, chỉ có thể cười một các gượng gạo.

Có trời mới biết, thiện thi của Thông Thiên Giáo Chủ, Chuẩn Thánh đỉnh phong tồn tại, giờ phút này ở trước mặt Lâm Hiên, hắn cảm giác bản thân chỉ là một con kiến.

"Ngươi xem ra còn lớn hơn ta, sao lại gọi ta là tiền bối?"

Lâm Hiên nhìn Thanh Bình đạo nhân, không khỏi có chút buồn bực.

Mình còn trẻ như vậy, đột nhiên lại bị Thanh Bình đạo nhân gọi là tiền bối rồi!

"Ừm, Lâm đạo hữu! Vẫn là nên gọi ngươi là Lâm đạo hữu đi!"

Thanh Bình đạo nhân lại run rẩy, sợ Lâm Hiên nổi giận.

Cái mạng nhỏ này của mình sẽ không còn nữa.

Bởi vậy vội vàng mở miệng.

"Hôm nay ngươi tới cũng trùng hợp, không bằng chờ ta xuống bếp, làm cho ngươi một bữa thịt thỏ kho tàu!"

"Ha ha, con chó nhà ta, ngày hôm qua không biết bắt một con thỏ rừng từ đâu ra! Để ta chiêu đãi ngươi!"

Lâm Hiên nhìn bộ dáng khúm núm của Thanh Bình đạo nhân, không khỏi mỉm cười, mở miệng nói.

Trong mắt Lâm Hiên, Thanh Bình đạo nhân nhất định là người bị trôi dạt lâu ngày trên biển, trong lòng đã cực kỳ sợ chuyện phiêu bạt, bởi vậy đối với Lâm Hiên sinh lòng cảm kích là chuyện tất nhiên

Haizz, thật là đáng thương!

Lâm Hiên không thể làm ngơ trước tình cảm đáng thương này, lập tức quyết định mời Thanh Bình đạo nhân ăn một bữa.

Thịt thỏ kho tàu?

Thanh Bình đạo nhân sửng sốt, sau đó nhớ tới Định Quang Hoan Hỉ Phật bị Lâm Hiên giết chết.

Định Quang Hoan Hỉ Phật, không phải chính là một con thỏ hóa thành sao?

Lâm Hiên tiền bối nói thịt thỏ kho tàu, chẳng phải đó chính là…

“Được, vậy thì làm phiền đạo hữu rồi!”

Thanh Bình đạo nhân vốn định từ chối, nhưng khi nghe Lâm Hiên nói đến thịt thỏ, không khỏi mở miệng nói.

Định Quang, ngươi không nghĩ tới sao?

Năm đó ngươi mưu phản Tiệt Giáo, hôm nay lại là bị bổn tọa ăn vào trong bụng!

Thật là nhân quả báo ứng mà!

Thanh Bình vẻ mặt tươi cười, trong lòng cảm giác vô cùng sảng khoái!

Lâm Hiên đứng dậy, rót cho Thanh Bình đạo nhân chén trà, sau đó mở miệng nói ra:

“Ngươi uống trà trước đi! Ta đi vào phòng bếp chuẩn bị một chút."

Lâm Hiên xoay người, hướng về phòng bếp phía sau thư viện mà đi.

Uống trà?

Thanh Bình đạo nhân sau đó nhìn về phía chén trà của Lâm Hiên.

Nước trà trong suốt không gì sánh được, Thanh Bình đạo nhân nhìn nước trà, lúc này cảm giác bên trong cơ thể có gì đó không ổn, bắt đầu hoảng hốt.