Thanh Bình đạo nhân vốn là đang định khom lưng hành lễ, lại nhìn thấy Đại Hắc đi ra mở của, cả người liên ngây ra.
Một con chó mở cửa ra cho ta?
Vậy mà lại là một con chó cỏ không có chút tu vi nào?
Điều này khiến Thanh Bình ngây ngẩn cả người!
Bản thân là thiện thi của Thông Thiên Giáo Chủ lại phải hành lễ với một con chó?
Đại Hắc nhìn thấy Thanh Bình đạo nhân, nhìn ra Thanh Bình đạo nhân này chẳng những có được thực lực Chuẩn Thánh đỉnh phong, trên người còn có một luồng thánh uy.
Đại Hắc biết rằng, người này thực lực phi phàm.
“Mở to hai mắt của ngươi ra mà xem! Ta không phải là chó cỏ gì cả, ta là Cẩu gia của ngươi!”
Sắc mặt Đại Hắc lạnh lùng, truyền âm cho Thanh Bình đạo nhân.
Ầm ầm!
Thanh Bình đạo nhân cảm giác một thứ năng lượng khủng bố truyền đến, năng lượng này còn trên cả thánh nhân.
Ở trước mặt loại sức mạnh này, Thiên Đạo Thánh Nhân quả thực cũng chỉ là một chuyện cười.
Cho dù là Đạo Tổ Hồng Quân cũng bất quá chỉ là cặn bã!
Thân thể Thanh Bình đạo nhân trực tiếp bay ngược ra ngoài, trong đầu trống rỗng.
Mẹ nó ơi! Không phải là chó cỏ, sức mạnh quá khủng bố!
…
Thanh Bình đạo nhân trong đầu trống rỗng.
Trực tiếp sững sốt ngay tại chỗ!
"Cẩu gia! Bái kiến Cẩu gia!"
Thanh Bình đạo nhân cả người run rẩy, không khỏi mở miệng nói với Đại Hắc.
Đại Hắc nhìn Thanh Bình đạo nhân một cái, thần sắc hơi thả lỏng, sau đó hướng về phía Thanh Bình đạo nhân truyền âm nói:
"Ngươi là người phương nào, vì sao lại đến nơi này?"
Thanh Bình đạo nhân nhìn Đại Hắc đúng đó, không khỏi nuốt nước miếng, trong lòng vô cùng sợ hãi.
Con chó Đại Hắc này thật khủng bố, so với Thánh Nhân của Thiên Đạo thì mạnh hơn gấp vạn lần.
Thanh Bình đạo nhân làm sao còn dám tỏ ra tia chậm trễ, vội vàng khom lưng cúi đầu nói:
"Bần đạo chính là thiện thi Thanh Bình của Thông Thiên Giáo Chủ, bởi vì Định Quang Hoan Hỉ Phật chết ở đây, đặc biệt đến bái kiến đạo hữu. Định Quang năm đó phản bội Triệt giáo, nếu đạo hữu đã giúp ta chém chết Định Quang, bần đạo nghĩ đến cảm kích một phen!"
Thanh Bình đạo nhân 90 độ khom lưng cúi đầu, thái độ thành khẩn vô cùng.
Đại Hắc thấy Thái độ của Thanh Bình đạo nhân vô cùng thành khẩn, không khỏi gật gật đầu, nói:
"Định Quang kia, cũng không phải là ta ra tay, mà là chủ nhân của ta ra tay! Ngươi muốn cảm ơn, vậy thì hãy cảm ơn chủ nhân của ta đi!"
Đại Hắc trả lời.
Chủ nhân?
Con mẹ nó! Đại Hắc khủng bố như vậy nhưng cũng chỉ là một con thú cưng?
Vậy chủ nhân của Đại Hắc sẽ còn khủng bố đến mức nào nữa?
Thanh Bình đạo nhân không khỏi ngốc ngay tại chỗ.
Giờ khắc này, thân là thiện thi của Thánh Nhân nhưng lại hèn mọn đến tận xương tủy.
"Ngươi chờ chút, ta đi thông báo một tiếng!"
“Có điều chủ nhân nhà ta thích giả vờ thành một người phàm, ngươi thấy chủ nhân của ta, tuyệt đối không thể tiết lộ thân phận của mình! Hãy giả bộ là một người phàm, biết chưa?"
Đại Hắc cẩn thận nói với Thanh Bình đạo nhân.
“Được được được! Tuân mệnh!”
Thanh Bình đạo nhân không khỏi liên tục cúi đầu, cẩn thận trả lời Đại Hắc.
"Gâu gâu gâu!"
Đại Hắc chạy đến trong thư viện, mở miệng chó sủa với Lâm Hiên.
Lâm Hiên tuy rằng không có thuật pháp thần thông gì, nhưng bởi vì đã ở cùng với Đại Hắc một thời gian, cũng có thể nghe hiểu điều Đại Hắc muốn nói.
"Không phải Tôn Ngộ Không? Là một người phàm?"
Lâm Hiên sững sốt, hỏi ngược lại.
"Gâu Gâu!"
Đại Hắc mở miệng kêu lên.
"Được thôi, vậy ngươi mau để hắn vào đi!"
Lâm Hiên vung tay áo, chỉ cần không phải con khỉ kia là được.
Hắn đã hòn đảo nhỏ suốt mười năm này, không có bất kỳ người nào đến, đột nhiên hôm nay có một người đến, hình như cũng không tệ lắm.
Rất nhanh, Đại Hắc mang theo Thanh Bình đạo nhân đi vào trong Thư Viện Chư Thiên.
Thanh Bình đạo nhân nhìn thấy Lâm Hiên ngồi ở bên cạnh bàn uống trà, không khỏi hơi chấn động.
Thiếu niên trước mắt này, dung mạo tuấn tú, ngũ quan tuấn lãng bất phàm.
Thiếu niên tuyệt thế thân cao tám thước, mặc trường bào cẩm tú thanh vân bạch nhật, phong thần tuấn lãng, khí chất vô song.
Trông không khác nào một vị thần tiên từ trong tranh đi ra.
Thế nhưng, điều khiến Thanh Bình đạo nhân ngạc nhiên nhất cũng không phải là diện mạo của hắn, mà là khí chất của hắn.
Trong hàng ngũ thần tiên của thế giới Hồng Hoang, vẻ bề ngoài này không phải hạng người thủ đoạn thông thiên, cái gọi là ngoại hình, bất quá chỉ là một tiểu thịt tươi mà thôi.
Nhưng mà, thiếu niên trước mắt này, khí chất so với thần tiên có thể gọi là thần tiên của thần tiên.
Trong đôi mắt, không nhiễm chút phàm tục nào của nhân gian, tựa hồ ẩn chứa tinh không mênh mông , như một ngôi sao xanh thẳm.
Thiếu niên ngồi ngay ngắn trước một cái bàn, tinh tế thưởng thức trà.
Xung quanh là vạn quyển sách, cổ kính mà thần bí.
"Mạch thượng nhân như ngọc, công tử thế vô song." (1)
(1) Câu “Mạch thượng nhân như ngọc, công tử thế vô song” (chữ Hán: 陌上人如玉,公子世无双) nghĩa là người ở trên đường đẹp như ngọc, các công tử trên đời không ai sánh bằng, là một câu thơ khuyết danh ở trên mạng, dùng để miêu tả người đàn ông thanh lịch, ôn hòa.