Chương 6: Người Đói Rét Chết Vô Số (1)

Nhóm dịch: ĐÀO BÔNG

Dịch và đăng tải mới nhất tại trang web TruyenYY

-----

Thanh Châu, quận Lang Gia, địa giới huyện Hoa.

Một vị lão đầu mặc quần áo tả tơi khô quắt, lưng còng, gắt gao che lấy y phục mỏng manh, phía trong căng phồng, hắn đang che chở một tên hài đồng hai tuổi.

Hài đồng bị dây bố cột vào trước ngực của lão đầu, đồng thời bên hông của lão đầu còn dắt lấy cành mận gai trói buộc thành ván kéo, phía trên mang theo mấy chục cân củi đốt. Hắn cứ như vậy mà từng bước đạp trên nền tuyết lớn, đi về hướng lấy huyện thành.

Lão đầu đã đi được rồi hai mươi dặm đường núi, đi tới trên đường lớn, tuyết nơi này đã không dày như trước, chỉ cần lại đi thêm khoảng mười dặm, liền có thể nhìn thấy được tường thành.

Trận đại họa này, dù chỉ đi ba mươi dặm đường, liên tục cất bước cũng cảm thấy khó khăn a, tuyết lớn liên miên suốt mười ngày mười đêm!

Bây giờ đã là hai mươi chín tháng giêng! Vẫn còn như ngày đông giá rét, đầm nước đều đóng băng!

Vô số nhà dân đã bị tuyết lớn đè sập, lại thêm thuế áp dày đặt, bách tính thiếu ăn thiếu mặc, người đói rét chết vô số.

Nhà của lão đầu đã sớm sập, ông nấp tại tường vây cùng băng tuyết hình thành lỗ thủng bên trong, sống đến nay.

Giờ phút này cuồng phong vỗ mặt, bên tai đều là tiếng rít, gió rét lạnh đến mức giống như là ông trời muốn giết người.

Tuyết đã dừng, nhưng trong loại khí hậu khắc nghiệt như vậy, dù cho không có tuyết bay, cũng là khó mà chịu được.

Thế nhưng lão đầu cứ thế mà cắn rặng chịu đựng, ông còn không thể chết.

Thừa dịp tuyết lớn đang đình chỉ, ông mang theo đứa cháu trai lên đồi chè chém chút củi, dự định đưa tới trong thành bán lấy tiền, đổi chút khẩu phần lương thực.

Đã ba ngày rồi ồn không có ăn cái gì, đứa nhỏ cũng đã hai ngày không có gạo vào bụng.

Đồ vật gần nơi quê nhà, đều đã ăn sạch, hi vọng cuối cùng của ông, chỉ có thể ký thác tại huyện thành.

Nói không chừng bên trong thành đã mở kho phát thóc, hai ngày trước ông còn chứng kiến không ít lưu dân chạy nạn qua đó, nếu không đủ, chung quy cũng cần tới củi chứ? Hiện tại trời đang rất lạnh, có thể sẽ đổi được chút lương thực.

Bỗng nhiên, dưới chân ông đạp phải gì đó, cúi đầu nhìn xuống, tựa hồ là một người, bị tuyết bao trùm, không biết sống chết ra sao.

Lão đầu vội vàng buông ván kéo xuống, từ bên hông rút ra đao bổ củi, liều mạng gạt bỏ tuyết đọng, đồng thời hoàn toàn lôi người này ra được, sau đó lại thở dài. . .

Chết rồi, đều đông thành băng, quả thực so với sắt còn cứng hơn.

Còn là một người phụ nữ mang theo đứa con, toàn thân trên dưới trần truồng, trên ngón út đeo một mai nhẫn sắt.

Nàng ôm thật chặt đứa nhỏ trong ngực, mà đứa nhỏ trong ngực nàng, duy trì bộ dáng khóc nỉ non, cũng đóng thành băng.

Mẹ con hai người cũng không có y phục, cũng không biết là bị người khác đoạt đi mà chết cóng, vẫn là sau khi chết cóng nên bị người đoạt đi.

Thời đại này, đã có người bắt đầu ăn thịt người, chuyện cướp y phục của phụ nữ trẻ em, mặc cho bọn họ chết cóng, thậm chí đều không còn là chuyện xa lạ.

Lão đầu một đường tới đây, đã gặp không ít thi thể khô cứng, hoặc là cô đơn một người, hoặc là có đôi có cặp, thậm chí cả nhà già trẻ ôm nhau bị đông chết, cũng không phải là hiếm thấy.

"Ai. . ." Lão đầu nhìn xem hai mẹ con này, nghĩ tới con dâu bị chết đói .

Lão đầu họ Khương, tổng cộng có hai đứa con trai, lão đại Khương Điền có thân thể cường tráng, biết múa đao làm gậy, là người có thể đánh trận, chết tại trên chiến trường.

Lão nhị Khương Nông tính tình chất phác thành thật, là người giỏi làm việc nhà nông, hai năm trước bị cưỡng ép xuất chinh nhập ngũ, cũng chết tại trên chiến trường.

Cũng may trước khi nhập ngũ đã thành thân, còn để lại đứa con trai.

Con dâu cũng không dễ dàng, những năm này nếu không phải thiên tai, cũng là phản loạn. Nàng vừa phải chăm sóc lão già như mình, vừa phải nuôi dưỡng đứa nhỏ tới hai tuổi, nhưng năm ngoái Tề Vương Tư Mã Ký mở rộng việc tu sửa vương phủ, không chỉ áp thuế ruộng lên trên người bọn họ, còn cưỡng ép xuất chinh lao dịch tại thời gian mùa thu hoạch.

Không có cách nào, cả nhà chỉ có mình ông là đàn ông, lại không thể lao động.

Con dâu lẻ loi trơ trọi mang theo đứa nhỏ liều mạng thu hoạch, thế nhưng vẫn bỏ lỡ, một trận mưa lớn, hơn phân nửa hạt thóc đều nát, mà thuế má là không thể nộp thiếu một chút.

Bị buộc bất đắc dĩ, chỉ có thể bán năm mẫu đất mà lão đại chết trận được ban thưởng, trở thành tá điền của hào tộc Trương Thị huyện Hoa, thậm chí ngay cả búa rìu đều bán, toàn bộ tài sản chỉ còn một bả đao bổ củi.

Vốn nghĩ giữ lại bả đao này để bổ củi, trong những ngày mùa đông, vào trong núi sâu móc rễ dại sống qua mùa đông này.

Thế nhưng còn không có nghĩ qua, lại gặp phải bão tuyết, tuyết lớn ngập núi,

Khắp nơi đều là một mảnh trắng xóa.

Vạn bất đắc dĩ, ông phải chạy tới bên trong thành, cầu quý nhân tiếp tế, nhưng bị cự tuyệt một cách vô tình. Chỉ vì thiên tại đại hoạ năm, rất nhiều người vay mượn, một lão già như hắn, không ai nguyện ý để tâm tới.

Chờ Khương lão đầu về đến trong nhà, phòng ở cũng đã sập, con dâu cứ như vậy mà ôm đứa nhỏ, núp ở trong kẽ nứt băng tuyết, đông cứng mà chết.

Trước khi chết, đem quần áo toàn thân cởi ra, gắt gao bao bọc cho đứa nhỏ, chờ đến khi ông trở về.

. . .