Nhóm dịch: ĐÀO BÔNG
Dịch và đăng tải mới nhất tại trang web TruyenYY
-----
Bên trong Trà Sơn bảo, bất kể ngày hay đêm đều có người tuần tra.
Ngoại trừ binh lính địa phương, còn có mười tên võ giả mạnh mẽ khác, cầm đèn đi lại khắp nơi.
Lúc bọn hắn đi ngang qua một chỗ, chợt nghe được thanh âm rèn sắt.
"Keng keng keng!"
"Ồ? Trễ như vậy rồi còn có người rèn sắt sao?" Gã võ giả một mắt cầm đầu hỏi thăm người bên cạnh.
Người kia trả lời: "Quả thật có thợ rèn làm thêm vào buổi tối đẩy nhanh tốc độ. . ."
Bọn họ lần theo âm thanh tới gần, đi tới bên ngoài lò rèn, ngoái vào trong nhìn thì thấy từng dãy sắt dải kín trên bàn, nhưng chỉ có một chỗ có ánh lửa lóe lên tỏa sáng trong đêm.
"A, ta biết hắn." Một gã võ giã nói: "Tiểu tử này đắc tội Liêu quản sự, bị phạt cơm tối, có lẽ Liêu quản sự bắt hắn rèn sắt suốt đêm không được ngủ."
"Tại sao?" Võ giả một mắt hỏi.
Người kia trả lời: "Ai mà không biết Liêu quản sự này làm người thế nào? Tiêu chuẩn kẻ tiểu nhân! Nếu có người bị phạt không được nghỉ ngơi cũng chẳng lấy làm lạ."
Võ giả một mắt khẽ cười, không cho ăn cơm, không cho ngủ, còn bắt làm công việc nặng nhọc tiêu tốn thể lực như thế, hiển nhiên là muốn chỉnh người đến chết.
Chẳng nhẽ thiếu niên kia không biết sao? Đêm hôm khuya khoắt chẳng ai trông coi sao không lén lúi nghỉ ngơi, cần gì thành thật như thế?
Hắn ta trầm ngâm một lát, cũng không xen vào mà dẫn người tiếp tục tuần tra: "Tỉnh táo một chút cho ta, gần đây trong Trà Sơn có yêu quái qua lại."
"Mã giáo đầu, có yêu quái thật sao?" Một gã võ giả gầy gò hỏi.
"Có thật." Mã giáo đầu sờ lên mắt trái bị vải bố che kín nghiêm túc nói: "Hơn nữa yêu khí rất mạnh, bảo chủ tự mình lên núi xem thử, có thể là Thần Thức kỳ."
"Trời!"
Nghe được ba chữ Thần Thức kỳ, không ít võ giả ở đây bắt đầu lo lắng, bởi vì cảnh giới này với họ mà nói có thể coi là Đại yêu rồi.
"Đừng hoảng sợ, số người trong Bảo đông đúc, có biết bao nhiêu võ giả như chúng ta đây còn sợ gì? Hơn nữa, thân phận Bảo chủ cao quý, yêu quái không dám tới tác quái. Về phần chúng ta, cả đám đều treo danh nghĩa binh lính, coi như đại yêu mà Bảo chủ dự đoán kia có tới thì cùng lắm cũng chỉ bắt ăn mấy tên dân đen chứ không động tới chúng ta." Mã giáo đầu bình tĩnh nói.
Võ giả gầy gò lo lắng nói: "Nhưng nhỡ. . . không may đại yêu không để ý tới hồng trần hỏa mà ăn chúng ta thì sao?"
Mã giáo đầu cười ha ha: "Người tập võ chúng ta đúng là đồ đại bổ thật nhưng so với tai hại mà lửa hồng trần cắn trả thì chỗ lợi không bù được chỗ mất, đâu ai ngốc mà tự mình làm khổ mình như thế?"
"Tu sĩ dùng lực lượng giết chết một gã quân sĩ trong biên chế, nếu như không có bí pháp đặc thù hóa giải thì ít nhất cũng bị hồng trần hỏa thiêu mất một năm đạo hạnh."
"Chuyện này có ý nghĩa thế nào đây? Đại năng nổi danh nhất hiện tại Bồng Lai đại tiên An Khi Sinh, tính từ lúc bắt đầu tu luyện, cho tới hôm nay cũng chỉ có năm, sáu trăm năm đạo hạnh, cũng tức chỉ đủ. . . giết năm, sáu trăm tên lính mà thôi."
"Trăm năm trước, tiểu bá vương Tôn Bá Phù ở Giang Đôg cuồng vọng tự đại, đắc tội Thái Bình đạo nhân Ngu Cát, đạo nhân mấy lần muốn đẩy hắn vào chỗ chết thế nhưng chức quan của tiểu bá vương gần với Thái Thú, lại thừa kế tước vị Ô Trình Hầu, cai quản một phương, thậm chí mơ hồ có khí thế vương giả. Nếu giết hắn, hồng trần hỏa cắn trả cũng phải thiêu mất bảy, tám chục năm đạo hạnh. Vì vậy cuối cùng Ngu Cát cũng chỉ có thể gọi quỷ tới dọa hàng đêm, cộng thêm âm thầm bày mưu, vận dụng nhân quả thế tục khiến hắn chết đột ngột."
Đám võ giả gật đầu, những chuyện này bọn hắn cũng đã nghe qua. Hồng trần hỏacủa quý tộc là dữ dội nhất, tiếp theo là kẻ sĩ hàn môn, sau đó tới binh lính quan sai, còn về dân đen thì ít nhất.
Cho dù là tiên, yêu hay ma, chỉ cần bị hồng trần hỏa cắn trả sẽ mất đi đạo hạnh, cạnh giới giảm xuống.
Võ giả gầy gò căng thẳng nói: "Hồng trần hỏa của quý nhân mạnh là mạnh thật, nhưng cũng không chắc chắn sẽ không thay đổi. Nếu như quý nhân luân lạc tới phải sống đầu đường xó chợ, ăn không đủ lo, mặc không đủ ấm, thê thảm như dân di cư thì hồng trần hỏa cũng sẽ nhanh chóng giảm sút."
Vẻ mặt mọi người ngưng trọng, đúng là như vậy thật, không phải lửa nhân gian đã hình thành rồi thì không thể thay đổi.
Hiện giờ thế gian đại loạn, rất nhiều quý nhân gia cảnh sa sút, dân chúng lầm than trôi dạt khắp nơi, cũng tức là hỏa khí đang ngày càng suy yếu, là thời điểm tốt cho yêu nghiệt bốn phía ngóc đầu lên.
Võ giả gầy gò tiếp tục: "Hơn nữa ta nghe nói, tiên giả hoặc yêu ma có rất nhiều cách làm suy yếu hồng trần hỏa của phàm nhân chúng ta."
Mã giáo đầu nhếch miệng: "Quả thật là có không ít cách. . . Có nhiều công tử quý tộc làm việc bừa bãi, ngu xuẩn mất khôn, đã bị đại yêu tước bỏ hồng trần hỏa."
"Thế nhưng số đấy là tự tìm đường chết!"